Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709KyQ8s3U
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh ấy để râu ria xồm xoàm, trông quầng mắt cũng khá nặng.
Cũng phải thôi, bao năm nay anh ấy luôn thắng thế, hiếm khi nào lại để tôi lấn át như lần này.
Nhân viên làm việc thấy chúng tôi lớn tuổi vậy, ngạc nhiên một lúc, nhưng rồi cũng chỉ hỏi sơ qua lý do ly hôn.
Mạnh Chi Diêu im lặng không nói gì.
Tôi mỉm cười đáp: “Nếu phải nói lý do thì là tính cách không hợp.”
Nhân viên nhìn chúng tôi với vẻ khó hiểu.
Nhưng thấy tôi kiên quyết muốn ly hôn, tài sản cũng chia đều không tranh chấp, họ bỏ qua việc hòa giải và tiến hành thủ tục.
Dù sao thì bây giờ còn có thời gian một tháng để suy nghĩ lại.
Ra khỏi cửa, sắc mặt Mạnh Chi Diêu còn khó chịu hơn lúc nãy.
Tôi không bận tâm đến tâm trạng của anh ấy, trước sự ngạc nhiên của anh, tôi bước lên xe đặt qua mạng và rời đi.
Trên xe, tôi cũng chặn luôn số của Mạnh Chi Diêu, đợi một tháng sau thì mở lại.
————-
Không còn những lo lắng thường ngày, sau đó tôi lại sống nhẹ nhàng hơn nhiều.
Quá trình xạ trị diễn ra thuận lợi, dù đôi lúc cơ thể có chút khó chịu nhưng tôi vẫn chịu được.
Văn Văn ngày nào cũng tranh thủ ghé qua phòng bệnh thăm tôi.
Có khi giúp tôi trao đổi với bác sĩ, có khi ngồi ăn cơm, trò chuyện và động viên tôi.
Mọi người xung quanh đều nghĩ cô là con gái tôi và còn ngưỡng mộ rằng tôi có phước phần tốt.
Những ngày này tôi cũng biết được không ít chuyện kỳ lạ từ gia đình cô ấy, biết rằng cô thực sự đã phải chịu nhiều khổ cực, ngay cả tiền học đại học cũng tự đi làm thêm kiếm.
Thấy cô ấy một thân một mình, tôi động lòng, quyết định nhận cô làm con gái nuôi.
Quãng thời gian chống chọi với bệnh tật, ngược lại lại là khoảng thời gian yên bình nhất trong nhiều năm qua.
Buổi sáng tôi hoàn thành xong điều trị, buổi chiều và tối không có gì để làm, rảnh rỗi đôi khi khiến tôi dễ suy nghĩ miên man.
Có lẽ bất kỳ bệnh nhân ung thư nào cũng sợ ch//ết, thực ra tôi cũng không phải ngoại lệ.
Bác sĩ khuyên tôi nên tìm một sở thích để xao nhãng tâm trí, có thể đi dạo gần đó để giải tỏa tâm trạng.
Văn Văn biết thời trẻ tôi học hội họa, cô ấy liên tục khuyến khích tôi vẽ lại.
Nhưng đã mấy chục năm không cầm bút, tôi thực sự không dám chạm vào.
11
Một buổi chiều khi đang đi dạo, tôi tình cờ thấy một phòng tranh cổ kính cạnh công viên.
Bước vào tham quan một lúc, tôi bị cuốn hút bởi một cụ bà đang chăm chú vẽ.
Tôi im lặng đứng phía sau quan sát nửa tiếng, đến khi bà quay lại thì nhận ra đó chính là người thầy từng yêu mến tôi nhất thời đại học.
Bà đã ngoài tám mươi tuổi, sức khỏe không còn tốt, nhưng vẫn kiên trì theo đuổi hội họa, tiếng tăm của bà những năm qua ngày càng lớn.
Bà nhận ra tôi, vừa ngạc nhiên vừa xúc động.
Bà nhìn ra tôi vẫn yêu thích hội họa và khuyến khích tôi tiếp tục vẽ.
Tôi liên tục lắc đầu, nhưng bà vẫn kiên nhẫn khuyên: “Hãy coi như em chưa từng học vẽ, đừng áp lực. Giờ bắt đầu lại từ đầu, coi như một sở thích.”
Dưới sự khích lệ không ngừng của bà , sau ba mươi sáu năm làm nội trợ, cuối cùng tôi cũng dũng cảm cầm bút trở lại.
Ban đầu còn lóng ngóng, thậm chí kỹ thuật cơ bản tôi cũng quên gần hết, thực sự xấu hổ không dám để ai thấy.
Nhưng tôi có nhiều thời gian, mỗi ngày kiên trì luyện tập, rất nhanh đã tìm lại được cảm giác.
Bà ấy không kiềm được mà cảm thán: “Hồi đó thầy đã nhìn thấy tiềm năng của em, dù em có chút vụng về trong giao tiếp, nhưng khi vẽ lại rất kiên nhẫn, tranh của em rất có hồn, mang lại cảm xúc cho người xem.”
“Tiếc rằng ngày đó, nếu không phải em rời trường để làm nội trợ, thì bây giờ cũng có thể có một thành tựu đáng kể rồi.”
Tôi xấu hổ cúi đầu: “Xin lỗi cô, em đã phụ lòng dạy dỗ và sự yêu mến của cô…”
Bà ấy mỉm cười: “Nhưng không sao, ‘Nắng chiều tuy muộn màng, nhưng vẫn có thể rực rỡ’. So với ta, em vẫn còn là một cô học sinh nhỏ, từ bây giờ bắt đầu cố gắng vẫn chưa muộn.”
Tôi ngượng ngùng gật đầu, thầm hứa sẽ nỗ lực hết mình, không thể phụ lòng người thầy của mình lần thứ hai.
————-
Nhờ có hội họa, thời gian điều trị trôi qua nhanh hơn.
Thỉnh thoảng tôi vẫn nhận được điện thoại từ Mạnh Chi Diêu.
Sau khi bị chặn, anh ấy luôn dùng số lạ để gọi cho tôi.
Đôi lúc anh ấy gọi hỏi tôi về một bộ quần áo hoặc cuốn sách nào đó không tìm thấy.
Có lúc lại hỏi tôi về tiền mừng cho đám cưới người thân.
Đôi khi anh ấy bảo hoa mà tôi thích đã nở, hỏi tôi có muốn về ngắm không.
Thậm chí có lúc chỉ đơn thuần là say rượu, hỏi vì sao trời tối rồi tôi vẫn chưa về nhà.
…
Tất nhiên, tôi không trả lời. Để không bị ảnh hưởng đến việc trị bệnh, tôi cứ mỗi lần anh ấy liên lạc là lại chặn ngay. Cảm thấy thật kỳ quặc.
Anh và Chu Niệm Sương đã lỡ nhau nhiều năm, bây giờ không còn trở ngại nào, lại được cả con cháu quý mến, chẳng phải nên trân trọng cơ hội đoàn tụ, hưởng nốt quãng đời còn lại sao?
Sao tôi lại luôn là cái tên được nhắc đến chứ?
Nhắc đến người cũ, trước khi kết thúc đợt xạ trị đầu tiên, khi tôi và Văn Văn ra khỏi phòng điều trị, tôi tình cờ thấy hai bóng dáng quen thuộc bên bồn hoa.
Chu Niệm Sương đang ngồi trên ghế bên bồn hoa, Mạnh Chi Diêu đang đi tới đưa cô ấy chai nước, trên tay còn cầm một tờ giấy khám và một gói thuốc.