Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

26.

Tôi quyết định lời chị Cầm và quay về Tô Diệp nói chuyện cho rõ ràng.

Nghĩ đến những điều , trạng của tôi trở nên hơn nhiều.

Tôi cầm tờ giấy xét nghiệm siêu âm thai bệnh .

Sau khi đến G, Tuệ Tuệ đến ga tàu cao tốc đón tôi.

Tôi nhờ cô ấy đưa tôi đến dưới lầu công ty của Tô Diệp.

Nhưng sau khi tôi lên lầu, Cốc Lăng và những người khác lại do dự nói rằng Tô Diệp không có ở đây.

Tôi cau mày nhìn bọn họ, Tô Diệp là một người cuồng công việc, tại sao lại không có ở công ty?

Tôi muốn về nhà xem thử.

Vừa lên xe của Tuệ Tuệ, cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ.

Tôi hỏi cô ấy làm sao .

Cô ấy chỉ vào cửa hàng đồ ngọt đối diện.

Tôi nhìn thấy Tô Diệp.

Nửa tháng không gặp, anh gầy hơn trông thấy, cằm thon hơn nhưng đẹp trai như .

tôi ốm nghén nên gương mặt xanh xao hốc hác.

Trong cửa hàng đồ ngọt phía đối diện.

Có Tô Diệp.

Còn có cả Kỳ Tư Vũ, và một gái khoảng 4-5 tuổi.

Tô Diệp ngồi xổm xuống, đưa cây kem trong tay cho cô , cô thơm một cái lên mặt anh, anh bật cười.

Kỳ Tư Vũ đứng ở bên cạnh chụp ảnh bọn họ.

Cảm giác gương mặt ướt ướt, tôi đưa tay sờ thử thì phát hiện mình khóc lúc nào.

Bụng tôi hơi khó chịu, không biết là nước mắt hay là mồ hôi trên trán lăn dài xuống.

“Dữu Dữu, cậu làm sao ? Có chỗ nào không khỏe sao? Bây giờ mình đưa cậu đến bệnh ngay lập tức!”

Tuệ Tuệ thấy vẻ mặt của tôi không ổn, đưa tay kéo tôi lại.

“Mình không sao, chúng ta đi thôi.”

Tôi liếc nhìn ba người ở phía đối diện một lần , thật đẹp, thật giống một gia đình ba người!

“Đi! Chúng ta đi bên đó, hỏi anh ta rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”

Tuệ Tuệ kéo tôi xuống xe muốn đi bên đó.

“Thôi bỏ đi.” Tôi siết chặt tờ giấy xét nghiệm siêu âm trong tay.

“Dữu Dữu, đó hỏi thử xem, cũng có là hiểu lầm thì sao?”

Tuệ Tuệ kéo tôi lại, thấy trạng tôi không nên nhỏ giọng nhẹ nhàng nói với tôi.

Tôi lắc đầu.

“Không.”

“Tuệ Tuệ, mình buồn lắm.”

“Quãng thời gian , anh ta luôn kiếm tớ thông nhiều kênh khác nhau, chân cầu xin mình quay lại.”

“Cậu cũng thấy đấy, vừa rồi anh ta mỉm cười hạnh phúc như .”

“Mình cảm thấy bản thân mình là một con ngốc.”

Tôi ôm lấy Lô Tuệ Tuệ rồi lại khóc, bụng dưới nhói lên từng đợt.

“Được rồi, chúng ta quay về thôi.”

Tuệ Tuệ lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi.

Tôi xé kết quả xét nghiệm siêu âm trong tay, ném nó vào thùng rác.

Hét lớn về phía đối diện.

“Tạm biệt, đồ cặn bã!”

Tôi theo Tuệ Tuệ về nhà cô ấy ngủ một đêm, rồi sáng hôm sau bắt tàu cao tốc trở về Z.

27.

Sau khi trở về G, tôi nghén càng ngày càng nhiều hơn.

Uống nước cũng nôn, sau đó thì bất tỉnh.

Đàn chị khóa trên đưa tôi vào bệnh .

Bác sĩ khuyên tôi nên ở lại bệnh để theo dõi thêm.

Tôi bắt đầu nghén thường xuyên, không ngủ được, không được gì, và thậm chí trở nên lo lắng.

Tôi bác sĩ nói với chị Cầm rằng đây là dấu hiệu của bệnh trầm cảm khi mang thai.

Sau khi xuất , tôi chuyển đến khu dân cư bên cạnh chỗ chị Cầm.

Đó là ngôi nhà cũ của gia đình chị ấy, kể khi chị ấy ly hôn với chồng cũ căn nhà trở nên trống vắng.

Tôi bảo để tôi trả tiền thuê nhà nhưng chị ấy nhất quyết không lấy.

Bất cứ khi nào có thời gian rảnh, chị Cầm nấu canh gà mang đến để tôi bồi bổ, nhìn tôi xong hết dì ấy mới yên .

Chị ấy cũng hay đưa tôi đi tham dự các sự kiện thiện.

Trong khoảng thời gian .

Tuệ Tuệ đến thăm tôi.

Nhìn thấy tôi được chị Cầm chăm sóc chu đáo, cô ấy mới buông những lo lắng xuống.

Cô ấy nói với tôi Tô Diệp tôi khắp nơi, cả người cũng gầy đi trông thấy.

Cô ấy không nói với Tô Diệp tôi Z.

Thật ra nói, chọn Z là sự lựa chọn đầu tiên của tôi.

Nguyên nhân đầu tiên là đàn chị khóa trên ở đây.

Còn có một nguyên nhân khác đó là nhà của Tô Diệp cũng ở Z.

Tôi cũng không nói điều cho Tuệ Tuệ.

28.

Tháng đầu tiên sau khi chia tay với Tô Diệp.

Bất cứ khi nào có thời gian rảnh, chị Cầm và đàn chị đều đưa tôi đi chơi cho khuây khỏa.

Tôi cũng thường theo chị Cầm đi làm thiện và làm công tác tuyên truyền nâng cao sức khỏe tinh thần cho phụ nữ.

trạng của tôi dần dần cân bằng trở lại.

Bác sĩ điều trị chính cũng thở phào nhẹ nhõm.

Một tháng sau, bụng tôi dần lộ ra.

Tôi nằm trên giường trong đêm tối lại nhớ về Tô Diệp.

Những ngày tuyệt vời khi chúng tôi ở bên nhau.

Muốn quên nhưng lại không quên được.

Đó là 4 năm đẹp nhất trong cuộc đời tôi.

Có tình yêu sâu đậm và hy vọng ngọt ngào nhất của tôi.

Xót xa, cũng đau buồn.

Trên khoảnh khắc wechat của Kỳ Tư Vũ chưa cập nhật thêm cái gì kể khi chụp tấm ảnh ở cửa hàng đồ ngọt vào ngày hôm đó.

Tôi mỉm cười, cô ta không còn khiêu khích tôi .

Người không buông bỏ được luôn là bản thân tôi thôi.

29.

Hôm nay, chị Cầm mang canh gà đến cho tôi như thường lệ.

Tôi húp một ngụm, lại húp thêm một ngụm .

Nước mắt tôi lăn dài trên má rồi rơi xuống bát canh.

“Sao Hữu Hữu?”

Dì Cầm luôn gọi tôi với cái tên Hữu Hữu. (*)

(*) gốc là 右右 (Hữu Hữu) và 柚柚 (Dữu Dữu) có cách đọc giống nhau.

“Có phải canh gà không ngon không? Hai ngày nay con trai chị quay về rồi, canh gà cũng là do thằng nấu lúc sáng nay, nếu không ngon thì đừng , để chị làm món ngon khác cho .”

Chị Cầm nhìn thấy tôi rơi lệ, lập tức lo lắng cho tôi.

“Không phải như , trong canh gà có nhiều táo đỏ, trai cũ của em cũng thường cho nhiều táo đỏ khi nấu canh gà.”

Tôi húp một hơi hết canh gà.

Chị Cầm ôm chầm lấy tôi, vỗ vỗ vai an ủi.

Bảo tôi đừng nghĩ về tên cặn bã đó , đợi sau khi tôi sinh đứa ra, phải chăm sóc bản thân mình thật .

Đến lúc đó chị ấy giúp tôi chăm sóc đứa , để tôi yên đi ra ngoài xem mắt, một người đàn ưu tú thật lòng yêu thương tôi.

Chị ấy cũng cố gắng hết sức để giới thiệu thêm nhiều người đàn cho tôi.

Chị ấy nói thật đáng tiếc khi con trai của chị cũng gái rồi, nếu không thì cũng giới thiệu con trai của chị ấy cho tôi.

Nói xong, chị ấy lại thở dài nói rằng hình như con trai chị có mâu thuẫn với gái.

Nếu không thì chị ấy cũng có thuyết phục con trai mình chia tay với gái và ở bên cạnh tôi.

Tôi xấu hổ đến mức toát mồ hôi.

Sau khi chị ấy về nhà, lo lắng cho tôi nên gọi điện thoại trò chuyện, an ủi tôi.

Tôi vừa khóc vừa nói tôi không quên được trai thì phải làm sao đây?

Chị Cầm ở bên kia lớn tiếng mắng tên cặn bã.

Bảo chúng ta không cần nghĩ đến anh ta, đàn trên thế giới còn nhiều, sau chúng ta hàng chục người, ngày nào cũng hẹn hò với các tiểu thịt tươi.

Tôi thấy loáng thoáng phía bên kia có tiếng đàn nói gì đó.

“Dì Hữu đừng một tên đàn không đáng, nhanh chóng quên đi và một người mới hơn đi.”

Giọng nói giống Tô Diệp.

tôi khóc lóc nên âm thanh truyền điện thoại nhỏ, tôi cũng không để ý lắm.

Chỉ thấy chị Cầm lẩm bẩm.

“Gọi cái gì dì Hữu chứ? Người ta nhỏ tuổi hơn con đấy.”

Phần cuối

Khi thai được 14 tuần, tôi đến bệnh kiểm tra.

Chị Cầm nói rằng con trai của chị ấy đến đón tôi, sau đó đến đón chị ấy cùng đi đến bệnh .

Sau khi xong tin nhắn ở trong khu dân cư, tôi vừa trả lời lại tin nhắn của chị Cầm, vừa đi đến bên lề đường.

“Lâm Tiểu Dữu!”

Tôi ngước đầu lên, kinh hãi nhìn người đàn bước ra khỏi xe.

Tôi vô thức chạy sang bên cạnh.

“Đứng lại! Lâm Tiểu Dữu!”

mang thai nên tôi không dám chạy nhanh, Tô Diệp đuổi kịp, sống chết giữ chặt tôi.

“Em sống ở đây sao? Sao em lại block anh?”

“Đau quá! Anh bỏ tôi ra, tôi đến thăm một người .”

Tô Diệp buông tay tôi ra, lại nắm chặt lấy cánh tay tôi, nhìn chằm chằm.

“Em tăng cần nhiều lên rồi!”

Tôi: “…”

Trời vào thu, hôm nay tôi mặc áo khoác dài, cho nên nếu không để ý thì không nhận ra tôi mang thai.

Tôi kéo áo khoác lại.

trạng vui vẻ thì béo lên thôi! Sau khi rời xa anh, trạng của tôi , nhiều hơn, cho nên tăng cân thì liên quan gì đến anh!”

“Em…” Tô Diệp lại kéo tôi, còn muốn nói gì đó.

Có người ở bên kia bảo anh di chuyển xe ra chỗ khác, phía sau có một chiếc ô tô muốn đi vào bên trong khu dân cư.

Anh cố gắng kéo tôi lên xe, nhưng tôi vùng vẫy.

“Anh bỏ ra, nếu còn không bỏ ra thì tôi hét lên là đồ bất lịch sự đấy.”

“Lâm Tiểu Dữu, hiện tại em có bản lĩnh rồi đúng không? Chẳng những khiến anh không được em, lại còn block không anh giải thích !”

“Chúng ta nói chuyện một chút đi.”

“Tôi không muốn nói chuyện với anh.”

Tô Diệp lại thúc giục tôi, muốn kéo tôi lên xe, tôi lợi dụng lúc anh không chú ý vùng vẫy thoát ra khỏi tay anh.

Chạy đến bên cạnh một chiếc taxi bên đường.

“Bác tài, đi nhanh lên, có người xấu đuổi theo cháu.”

“Ai?”

“Người đàn bạo lực gia đình.”

“Ngồi vững nhé.”

Tôi còn chưa kịp ngồi vững thì xe của bác tài lao ra như một thanh kiếm tuốt khỏi vỏ, chạy như bay trên đường.

Tôi nhìn thấy Tô Diệp nhanh chóng lùi xe lại.

Đợi sau khi đến ngã rẽ, tài xế hỏi tôi.

“Có cần báo cảnh sát giúp cháu không?”

“Không cần đâu ạ, cảm ơn bác tài! Anh ấy không làm gì cháu cả, cũng không làm gì phạm pháp, cháu chỉ tránh xa anh ta là được rồi.”

Sau khi ngã tư, tôi bảo tài xế cho tôi xuống xe, bác ấy dặn tôi phải chú ý an toàn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương