Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
31.
Tôi đổi một chiếc xe khác trước khi gửi tin nhắn cho chị Cầm.
Nói với chị ấy rằng tôi không thấy con trai của chị, và tôi đã tự mình bắt taxi đến bệnh viện.
Chị Cầm không yên tâm về tôi, bảo là sẽ đến đón tôi sau bởi vì con trai chị ấy có việc phải làm nên không thể đến đón chúng tôi được.
Sau khi đến bệnh viện, tôi đi kiểm tra trước.
Trong lúc chờ đợi kết quả thì dì Cầm đã đến.
Có một người đàn ông đi cùng chị ấy.
“Đây là Lưu Hồng Vũ, em gọi là chú Lưu cũng được, anh Vũ cũng được.”
Tôi nhìn người đàn ông đứng bên cạnh chị ấy.
Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ta hơi kỳ lạ.
Nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi, có khả năng là tôi nhìn nhầm cũng nên.
Tôi nhìn thấy ánh mắt anh ta nhìn chị Cầm, mỉm cười gọi anh ta.
“Anh Hồng Vũ.”
Dì Cầm bật cười khúc khích.
Tuy nhiên, khi Lưu Hồng Vũ nghe thấy tôi gọi anh ta như vậy, khóe miệng anh ta giật giật, và lần này tôi chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.
Đó là biểu hiện muốn nói nhưng không thể nói được gì.
Anh ta thích chị Cầm, tôi gọi anh ta là anh Hồng Vũ, sau này sẽ gọi là anh rể, có gì không đúng sao?
32.
Sau khi báo cáo kiểm tra được đưa ra.
Bác sĩ chỉ vào tấm hình nhỏ màu đen trắng và nói với chúng tôi.
Em bé đã hình thành mắt và tai.
Chị Cầm vui mừng đến mức lấy cả phiếu siêu âm thai, nói lần sau quay lại sẽ xem kỹ càng hơn.
Như thể đứa bé trong bụng tôi là cháu của chị ấy vậy.
Bác sĩ yêu cầu tôi sau khi quay về phải ăn thêm đậu và trái cây.
Sau khi rời khỏi bệnh viện.
Chị Cầm rủ tôi đến nhà hàng cùng ăn tối với họ.
Tôi từ chối.
Lưu Hồng Vũ lái xe chở tôi.
Tôi cố tình xuống xe ở một cổng khác của khu dân cư.
Sau khi xuống xe, chị Cầm tựa vào cửa kính liên tục dặn tôi phải ăn uống thật tốt.
Nếu không thì đến nhà chị ấy, con trai chị ấy sẽ nấu đồ ăn ngon cho tôi.
Tôi sẵn sàng đồng ý.
Vẻ mặt của Lưu Hồng Vũ càng trở nên rối rắm và phức tạp.
Tôi không nhịn được mà hỏi anh ta.
“Anh Hồng Vũ, chúng ta đã từng gặp nhau bao giờ chưa.”
Anh ta nhìn chị Cầm rồi lại nhìn tôi.
“Không quen biết.”
Tôi kinh ngạc, tại sao hôm nay sau khi nhìn thấy tôi, anh ta cứ kỳ lại như vậy?
Tôi không nghĩ thêm về những điều này nữa, dù sao thì tôi thật sự không quen biết anh ta.
Sau khi chào tạm biệt hai người bọn họ.
Tôi về nhà dọn dẹp một lát rồi đi đến quán trọ của đàn chị với cuốn sổ tay.
Thật ra, tôi sợ rằng Tô Diệp sẽ chặn đường tôi ở cổng khu dân cư.
Tôi sợ anh phát hiện ra rằng tôi đã mang thai.
Nhìn vào những hình ảnh hơi mờ trên tấm hình siêu âm.
Thai nhi đã bắt đầu thành hình và có thể nhìn thấy được.
Đột nhiên trái tim tôi mềm nhũn.
Chắc chắn tôi sẽ nuôi dạy đứa bé thật tốt.
33.
Chập tối, tôi và đàn chị đang ăn tối với nhau.
Chị Cầm gọi điện thoại đến hỏi tôi đang ở đâu.
Giọng điệu của dì có vẻ lo lắng.
Tôi nói với chị ấy rằng tôi đang ở quán trọ của đàn chị, vài ngày tới sẽ không về nhà.
Bảo chị ấy không cần mang đồ ăn đến cho tôi nữa, qua vài ngày tôi sẽ đến nhà dì ấy ăn cơm sau.
Chị Cầm thở phào nhẹ nhõm.
Chị ấy bảo tôi ngày mai đến nhà chị ấy, chị ấy có chuyện muốn nói với tôi.
Tôi bảo vài ngày nữa tôi sẽ đến.
Chị ấy mới nói rằng con trai chị đã chia tay với bạn gái rồi, có thể ở bên cạnh tôi được rồi.
Con trai chị ấy tháo vát, chuyện gì cũng có thể làm được, lại còn biết nấu ăn nữa.
Đầu tôi như lọt vào trong sương mù.
“Chị, chị à, em còn có một đứa con, con trai chị sẽ không để ý chứ?”
“Nó không để ý! Sẽ không để ý đâu!”
Tôi miễn cưỡng đồng ý với chị ấy.
Phía đầu dây bên kia nhanh chóng cúp điện thoại như sợ tôi sẽ hối hận.
Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ.
34.
Cuối cùng những ngày này tôi không còn bị ốm nghén nữa, khẩu vị cũng trở nên tốt hơn.
Ăn cái gì cũng thấy ngon miệng.
Ăn xong bữa tối, tôi đi dạo bên ngoài quán trọ cho tiêu cơm.
Tôi luôn có cảm giác có đôi mắt nào đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Thời điểm tôi nhìn qua thì không thấy bất cứ ai cả.
Lắc lắc đầu, tôi lại nhớ đến chuyện sáng nay nhìn thấy Tô Diệp, cảm thấy bản thân mình bị dọa sợ mất vía. (*)
(*) Từ gốc 惊弓之鸟 (thành ngữ): người bị nạn một lần, hoặc bị một việc nào đó làm cho kinh hoàng thì sẽ trở nên bấn loạn, hoang mang, sợ hãi khi gặp phải tình huống tương tự đã xảy ra trước đó.
Tôi đi bộ đến quảng trường và ngồi trên một chiếc ghế dài.
Nhìn dòng người qua lại trên phố, tôi ngơ ngác ôm bụng.
Khoảng thời gian này, thời gian tôi nghĩ về Tô Diệp càng ngày càng ít dần.
Không ngờ sáng nay lại gặp anh.
Nhà anh ở chỗ này sao?
Bây giờ không phải đi làm à?
Anh và Kỳ Tư Vũ đã ở bên nhau rồi phải không?
Buổi sáng có phải tôi nên nghe anh nói hết không?
Lại thở dài một hơi, khi nghĩ đến anh, tôi vẫn thấy rất buồn.
Một bó hoa hướng dương chìa đến trước mặt tôi.
“Chị ơi, bó hoa hướng dương này là bài tập mà trường học bọn em sắp xếp, có thể đổi nó lấy một cái ôm của chị được không ạ?”
Tôi ngước đầu lên, một cô bé đang nhìn tôi.
Tôi ngơ ngác nhận lấy bó hoa từ tay cô bé, một bó hoa nhỏ, giống như tia ánh mặt trời chiếu rọi vào tôi vậy.
Trái tim tôi dâng lên một dòng suối ấm áp.
Tôi ôm lấy cô bé.
Chúng tôi cảm ơn nhau.
35.
Ngày hôm sau, tôi ngủ đến hơn 9 giờ mới dậy.
Vừa mới ra khỏi cửa, đàn chị nói với tôi là chị Cầm đã đợi tôi rất lâu rồi.
Khi nhìn thấy tôi, chị ấy chạy đến ôm tôi thật chặt.
“Hữu Hữu, chúng ta thật sự có duyên phận.”
Tôi nhìn đàn chị, chị ấy nhún vai.
“Chị mang bữa sáng đến cho em đây.”
Chị Cầm kéo tôi ngồi xuống, tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Lưu Hồng Vũ cũng có mặt ở đây.
“Chào buổi sáng chị Cầm, anh Hồng Vũ!”
Tôi chào hai người họ.
Lần này, không chỉ Lưu Hồng Vũ mà chị Cầm cũng có biểu cảm kỳ lại.
Chẳng mấy chốc hai người họ đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Chị Cầm mở ra lấy bữa sáng gồm cháo rau thịt nạc và bánh bao hấp.
“Nhất định em phải thử món cháo này, nó rất ngon đấy.”
Tôi húp thử một miếng, một hương vị quen thuộc.
Tôi cúi thấp đầu, cười khổ.
Sau khi gặp Tô Diệp vào tối qua, trong những việc tôi làm đều có thể nghĩ đến anh.
Thậm chí tôi còn cảm thấy bát cháo này có hương vị giống hệt bát cháo mà anh đã từng nấu cho tôi ăn.
Sau khi chậm rãi ăn xong cháo, tôi nhìn thấy chị Cầm thở phào nhẹ nhõm.
“Cháo này ngon thật!”
“Em thích không? Hay là từ nay về sau sẽ nấu cho em ăn nhé.”
Tôi lắc đầu, đáp lại bảo không cần phải làm như vậy.
Khuôn mặt của chị ấy lộ rõ vẻ thất vọng.
36.
Trên đường đi, chị Tần có vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Đến cửa nhà chị ấy, chị ấy túm lấy tôi.
“Hữu Hữu, em và nó có hiểu lầm, các người ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng đi, chúng ta chờ ở dưới lầu.”
Sau đó chị ấy và Lưu Hồng Vũ quay người bước vào thang máy xuống dưới lầu.
Gương mặt tôi ngơ ngác đứng trước cửa nhà chị ấy.
Nói chuyện gì? Nói chuyện rõ ràng với ai?
Cho đến khi cánh cửa mở ra, tôi nhìn thấy người trước mặt.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao sáng nay chị Cầm ôm tôi và bảo rằng chúng tôi thật có duyên với nhau.
Vì sao mà món cháo sáng nay lại có mùi vị quen thuộc đến thế?
Ha, thế giới này thật nhỏ bé.
37.
Ngồi trên ghế sofa, cả hai chúng tôi đều không ai nói gì.
Nói chính xác thì tôi cúi đầu, còn Tô Diệp nhìn tôi.
Một cảm giác quen thuộc ập tới.
Tối hôm qua chính là anh!
Tôi ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của anh.
Anh nhìn tôi với ánh mắt nóng bỏng, như vòng xoáy cố gắng hút tôi vào thật sâu.
Tôi lại vô thức cúi đầu xuống.
Tô Diệp tiến lại gần tôi, vươn tay ôm lấy tôi vào lòng.
Anh tựa đầu vào vai tôi, một lúc lâu sau mới nói, âm thanh vang lên khàn khàn.
“Anh vẫn luôn tìm em.”
Tôi muốn nói, nhưng lại không biết nói cái gì.
38.
“Mối tình đầu của anh chính là em!”
“Hả?!”
Ôm tôi hồi lâu, Tô Diệp tựa hồ như đã hạ quyết tâm.
Anh đặt tay lên vai tôi, buộc tôi phải nhìn vào mắt anh.
Nhưng tôi không biết phải trả lời với lời tuyên bố mở đầu này như thế nào.
“Vào năm thứ hai đại học, ở sân thượng bảo tàng nghệ thuật!”
“Làm sao mà anh biết?”
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
“Bởi vì anh đã ở đó với em hơn một năm.”
“Cũng đã yêu thầm em hơn một năm rồi.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Lượng thông tin mà tôi tiếp nhận quá nhiều.
Tô Diệp kể với tôi rằng lần đầu tiên anh lên sân thượng của bảo tàng nghệ thuật, vốn dĩ anh muốn tìm một nơi yên tĩnh, không ngờ lại gặp tôi ở đó, chỉ là tôi không biết anh mà thôi.
“Thời điểm đó, bố anh ngoại tình, đứa con riêng cũng đã 6 tuổi rồi, nếu như không phải đăng ký hộ khẩu để vào tiểu học thì mẹ và anh vẫn còn ngu ngơ không biết chuyện gì. Sau khi mẹ anh biết chuyện, tinh thần luôn không ổn định, còn bị trầm cảm nhẹ, thật không dễ dàng mới có thể thu xếp cho mẹ anh vào viện dưỡng lão, rồi phải đâm đơn kiện bố anh nữa.”
“Lúc đó áp lực rất lớn, muốn tìm một nơi yên tĩnh, không ngờ anh vừa đến đó, trèo lên sân thượng nhỏ thì em liền chạy đến.”
“Sau khi đọc xong những lời đó với khuôn mặt đỏ bừng, lại hoảng sợ nhìn trái nhìn phải, rồi lại tiếp tục đọc cuốn sách đó với khuôn mặt đỏ bừng. Lúc đó anh ở trên sân thượng đang nhìn em.”
“Sau này anh thường xuyên đến đó, nhưng ngoại trừ nhìn thấy em ở trên sân thượng ra thì anh rất ít cơ hội để gặp em, cứ như vậy mà chú ý em hơn một năm. Cho đến khi nghe thấy em gọi điện với đàn chị bảo rằng muốn em người để yêu đương. Anh mới nhờ hội trưởng sinh viên tìm em viết một câu chuyện thanh xuân vườn trường để đăng lên tờ báo hàng tuần của nhà trường.”
Tôi đỏ mặt, vậy anh không phải là cái gì cũng đều biết hết rồi hay sao?
“Lúc đó tôi vẫn muốn tìm một nơi để viết truyện, đàn chị kể cho tôi nghe về căn cứ bí mật của chị ấy, chị ấy nói ở đó không có ai cả, bảo tôi ở đó qua đêm cũng không có chuyện gì, ngày hôm đó là ngày đầu tiên tôi đến đó.”
Tôi nhớ lại ngày hôm đó, trong tay tôi đều là mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình về các vị tổng tài bá đạo yêu tôi, những câu văn trong đó khiến tôi đọc mà đỏ mặt tía tai, tôi cứ nghĩ mình đọc ra thành lời thì cũng sẽ không có ai thấy!
Tô Diệp cúi đầu muốn hôn tôi, nhưng tôi đã tránh sang một bên.
“Khi anh học năm cuối, anh đã ở trên sân thượng dõi theo em gần hai năm. Một ngày nọ, anh nghe em nói chuyện với bạn rằng muốn tìm một người để hôn thử xem cảm giác thế nào, thế là anh vội vội vàng vàng thổ lộ tình cảm với em, kế hoạch ban đầu của anh là đợi đến ngày anh tốt nghiệp.”
Tô Diệp một tay nắm lấy tay tôi, tay còn lại nâng cằm tôi lên.
Hôn rồi lại hôn tôi.