Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pimguE7o0
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19.
Tôi gửi tin nhắn cho Tô Diệp.
“Tô Diệp, chúng ta chia tay đi! Đừng đến tìm tôi nữa.”
Tôi mua vé tàu cao tốc và đi thẳng đến thành phố Z.
Trên tàu cao tốc, Tô Diệp gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho tôi, tôi đều tắt máy.
Anh gửi tin nhắn đến, nói rằng tối hôm qua sau khi đến công ty, Kỳ Tư Vũ nói bảo mẫu nhà cô ta có việc nên phải rời đi, cô ta không yên tâm khi để đứa nhỏ ở nhà một mình.
Vốn dĩ anh định đưa Kỳ Tư Vũ về nhà sau đó sẽ quay lại công ty luôn.
Nhưng bởi vì có một số dữ liệu cần Kỳ Tư Vũ xác nhận nên anh đã kiểm tra lại số liệu ở nhà cô ta.
Không ngờ rằng, sau đó vô tình ngủ thiếp đi trên ghế sofa nhà cô ta.
Tôi trả lời Tô Diệp.
“Không quan trọng nữa rồi.”
“Lâm Tiểu Dữu! Em nhanh chóng quay về với anh! Em đang ở đâu?”
Sau khi Tô Diệp gửi tin nhắn, anh lại gọi điện thoại cho tôi.
Tôi nghe thấy âm thanh phát trên đài phát thanh.
Trực tiếp từ chối cuộc gọi.
20.
Tôi ở tại một nhà trọ nổi tiếng trên mạng do một đàn chị khóa trên đứng ra kinh doanh ở thành phố Z.
Nhà trọ này rất đẹp, giống như những gì mà tôi và chị ấy mong ước ngày đó.
Đàn chị nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của tôi, không hỏi gì mà chỉ ôm tôi vào lòng.
Chị ấy sắp xếp cho tôi một căn phòng đẹp.
Chỉ nói với tôi rằng thôi muốn ở lại bao lâu thì cứ ở.
Tôi nằm trên giường, suy nghĩ về những năm qua tôi và Tô Diệp đã chung sống hòa hợp với nhau.
Chúng tôi đã rất hạnh phúc trong những ngày tháng chúng tôi quen nhau và yêu nhau.
Cho dù anh không có thời gian ở cùng tôi, chỉ cần tôi nghĩ rằng anh làm việc xong thì sẽ quay về, trong lòng tôi cũng cảm thấy yên tâm.
Ngay cả khi một mình ở Tam Á, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay anh ta.
Tuệ Tuệ gọi điện hỏi tôi.
“Nghĩ kỹ chưa? Cậu muốn chia tay thật à?”
“Ừm. Thà rằng mình đề nghị chia tay, còn hơn để anh ta làm vậy với mình.”
Tuệ Tuệ thở dài một hơi, bảo tôi suy nghĩ kỹ là được rồi, có chuyện gì thì gọi điện cho cô ấy.
Tô Diệp liên tục gọi điện cho tôi.
Tôi ấn nghe máy.
Giọng nói của anh vang lên ngay lập tức.
“Lâm Tiểu Dữu, em đang ở đâu?”
“Tôi đã rời khỏi thành phố G rồi.”
“Lâm Tiểu Dữu, chia tay là chuyện của hai người, anh vẫn còn chưa đồng ý, em quay về trước đi!”
“Tôi không muốn.”
Nói xong, tôi bật khóc.
“Tô Diệp, anh bảo tôi quay về, vậy còn Kỳ Tư Vũ thì sao?”
“Có phải anh vẫn còn thích cô ta đúng không?”
“Liên quan gì đến Kỳ Tư Vũ? Anh không liên quan gì đến cô ấy cả.”
“Không liên quan? Không liên quan mà anh còn ngủ chung với cô ta.”
“Anh ngủ với cô ấy bao giờ…”
Tôi cúp máy.
Tô Diệp gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, nhưng tôi không đọc mà trực tiếp chặn anh luôn.
21.
Ngày hôm sau.
Khi tôi đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, tôi cảm thấy cổ họng buồn nôn.
Tôi mới đột ngột nhận ra.
Kỳ kinh nguyệt tháng trước và tháng này của tôi vẫn chưa đến!
Có khả năng tôi đã mang thai rồi!
Hôm qua vừa chia tay bạn trai, hôm nay phát hiện bản thân mình có thai.
Tôi đã gặp phải vận cứt chó gì vậy cơ chứ?
Tôi có cần phải nói với Tô Diệp không?
Tôi không nỡ bỏ đứa bé này.
Tôi muốn sinh đứa bé ra.
Tôi tiếp tục ở lại quán trọ.
Khi đàn chị hỏi tôi có muốn đầu tư cùng mở thêm chi nhánh với chị ấy không, tôi đã đồng ý.
22.
Một tuần sau.
Sau khi đàn chị khóa trên nghe thấy tôi bảo rằng có khả năng tôi đã có thai rồi, bảo tôi nên tìm cho đứa trẻ một người bố!
Chị ấy nói với tôi công viên Kiếm Lan của thành phố Z là một địa điểm xem mắt nổi tiếng, có rất nhiều người từ nơi khác đến đây chỉ vì muốn xem mắt.
Bảo tôi đi xem xem thế nào!
Tôi biết chị ấy thấy tôi ngày nào cũng ở trong quán trọ.
Cộng với chuyện ốm nghén nữa cho nên tinh thần không tốt lắm.
Chị ấy muốn khuyên tôi ra ngoài đi dạo cho thoải mái tinh thần.
Sau khi trang điểm thật đẹp cho tôi, chị ấy không chút khách khí mà đuổi tôi ra ngoài.
Khi đến địa điểm xem mắt, tôi mới nhận ra ở đây đều là các cô chú.
Có nhiều người đến mức giống như đang đi chợ mua rau vậy.
Một số cô chú đã bản hồ sơ cho tôi, bảo tôi kết bạn wechat nói chuyện.
Tôi hỏi bọn họ rằng tôi có con rồi thì có được không? Có hai cô giật lại bản hồ sơ trong tay tôi lại ngay lập tức.
Những người khác nhìn hồ sơ trên tay tôi với ánh mắt nóng bỏng.
Tôi trả lại các hồ sơ cho bọn họ.
Vốn dĩ ý định ban đầu của tôi khi đến đây không phải là để xem mắt.
23.
Ngồi trên ghế đá trong công viên, tôi bất giác lại nghĩ về Tô Diệp và đứa bé trong bụng.
Nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Tôi nghĩ, khả năng là tôi mang thai rất lớn.
Sau khi mang thai, tôi thật sự rất dễ rơi nước mắt và khóc rất nhiều.
Không thể kiểm soát được bản thân mình.
Không biết tôi đã khóc bao lâu, một chiếc khăn mùi xoa chìa trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Trên người chị ấy toát ra khí chất điềm tĩnh và thanh lịch.
Bất tri bất giác khiến người khác không khỏi muốn gần gũi hơn.
“Cảm ơn chị.”
Giọng tôi nghẹn ngào.
“Không có gì là không thể vượt qua được, hãy lau sạch nước mắt đi, ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc bình thường mà thôi.”
Giọng nói của chị ấy rất hay, tôi luôn cảm giác dường như mình đã nghe được ở đâu rồi.
Nhưng chính cảm giác gần gũi quen thuộc này đã khiến tôi không nhịn được mà muốn tâm sự với chị ấy.
Tôi kể cho chị ấy nghe tôi và Tô Diệp đã gặp nhau và yêu nhau như thế nào.
Bây giờ mối tình đầu của anh đã quay lại, có vẻ như mỗi ngày anh đều ở qua lại với mối tình đầu.
Dù tôi hỏi thì anh cũng không hề giải thích lấy một câu, cuối cùng hai người họ còn ngủ chung với nhau.
Sau khi tôi và Tô Diệp chia tay thì mới phát hiện là mình đã có thai.
Nhưng tôi không muốn quay lại với anh.
Vừa không nỡ bỏ đứa bé này, vừa sợ một mình nuôi con, cho nên mới mờ mịt không biết tương lai sẽ ra sao.
Những lời này, tôi không dám nói với Tuệ Tuệ và đàn chị khóa trên, cũng không dám nói với người nhà.
Không ngờ rằng, thế mà tôi lại nói ra những lời này với một người vừa mới quen biết chưa đầy một giờ.
24.
Chị gái này tên Tiết Tử Cầm.
Chị ấy nói rằng mình đã gần 50 tuổi rồi.
Tôi cứ nghĩ rằng chị ấy mới 30 tuổi.
Chị ấy kể rằng chị ấy phát hiện người chồng của chị ấy đã lừa dối mình là cách đây 5 năm trước.
Đứa con của tiểu tam đã 6 tuổi rồi, cần phải đăng ký hộ khẩu để đi học tiểu học, sau khi ly hôn với chồng thì chị ấy mới biết chuyện này.
Sau khi ly hôn, chị ấy bị trầm cảm một thời gian và phải điều trị trong viện dưỡng lão hơn 4 năm.
Trong những năm qua, chị ấy đã từ địa ngục trở về.
Hiện tại chị ấy đã hiểu ra.
Phụ nữ nên sống thật tốt, phải yêu thương bản thân mình.
Bây giờ ngày nào chị ấy cũng đi bộ, thỉnh thoảng làm những công việc tình nguyện để nâng cao sức khỏe tinh thần của phụ nữ.
Vào khoảnh khắc rời đi, chị ấy đã kết bạn wechat với tôi.
Và hẹn sẽ đi cùng tôi đến bệnh viện khám thai vào ngày mai.
25.
Cứ như vậy, lần đầu tiên trong đời đi khám thai, tôi đã đi cùng với chị Cầm – một người xa lạ.
Tôi đã từng tưởng tượng sau khi kết hôn với Tô Diệp, chúng tôi sẽ có một đứa con, sau đó anh sẽ đi cùng tôi đến bệnh viện để khám thai.
Mà bây giờ, trong hành lang bệnh viện nườm nượp người đến và đi.
Nhưng lại không có anh.
Tôi nhìn phiếu siêu âm thai trong tay.
Thai nhi đã hơn 10 tuần, con tôi rất khỏe mạnh, bác sĩ bảo tôi phải giữ tinh thần thoải mái.
Sau đó bác sĩ đuổi tôi ra khỏi phòng khám, chỉ để lại một mình chị Cầm ở bên trong.
Tôi không nhịn được mà lắng tai nghe liên tục.
Đại khái là nói rằng tâm trạng không tốt của bà bầu sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi, cần chú ý dẫn dắt, duy trì tâm trạng vui vẻ.
Nếu không, trường hợp nghiêm trọng có thể dẫn đến bị trầm cảm.
Nói đùa gì chứ, sao tôi có thể bị trầm cảm được?
Tôi không thể nghe thêm được nữa.
Đợi sau khi chị Cầm đi ra ngoài, tôi hỏi chị ấy.
Chị ấy chỉ nói rằng tôi nên duy trì tâm trạng vui vẻ, ăn uống điều độ, ngủ ngon và bổ sung dưỡng chất.
Những lời đó cũng gần giống với những gì mà bác sĩ nói với tôi.
Chị Cầm còn bảo tôi dọn đến sống chung với chị ấy.
Dù sao con trai của chị ấy vẫn luôn ở thành phố G, bây giờ chị ấy đang sống một mình.
Bản thân tôi đã nhận ý tốt của chị ấy nhiều như vậy rồi, cho nên tôi từ chối.
Tôi hỏi chị ấy trước đây chúng tôi đã từng gặp nhau ở đâu hay chưa.
Chị ấy lắc đầu, nói rằng khi nhìn thấy dáng vẻ tôi ngồi khóc trên ghế trong công viên, không hiểu vì sao chị ấy cảm thấy vô cùng đau lòng.
Chỉ muốn đối xử tốt với tôi, có lẽ là do duyên phận chăng?
Cứ như vậy, tôi vào Tiết Tử Cầm trở thành bạn tốt của nhau.
Tôi vẫn luôn gọi chị ấy là chị Cầm.
Chị ấy còn nói đùa rằng, sau khi sinh đứa bé ra, chị ấy sẽ giúp tôi nuôi đứa cháu trong bụng.
Con trai chị ấy rất ưu tú, đến lúc đó để con trai chị ấy dạy em trai nhỏ học bài.
Tôi nghe chị ấy nói, con trai của chị cũng đã 26 tuổi rồi, tôi cũng không dám có đứa cháu trai lớn như vậy.
Nhưng những lời này tôi không dám nói với chị ấy.