Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

8.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa thì đã là 10 giờ sáng ngày hôm sau.

Cơ thể tôi được tắm rửa sạch sẽ và bộ đồ ngủ đã được thay bằng một bộ mới.

Tôi đứng dậy đi rửa mặt, đôi mắt khô rát và cay cay.

Tôi vô tình ngước đầu lên và nhìn thấy mình trong gương.

Tóc tai lộn xộn, đôi mắt đỏ hoe sưng húp lên!

Sau khi thay xong quần áo, tôi nhìn thấy tin nhắn của Tô Diệp.

Tối hôm qua bố của Cốc Lăng qua đời, trong tay ông ấy có một hợp đồng cần phải nhanh chóng giải quyết, Tăng Nghị lại đi công tác nên chỉ có thể để Tô Diệp tiếp nhận.

Anh nói đợi đến khi Cốc Lăng quay lại, anh sẽ đi Tam Á với tôi.

Còn nói tôi đợi anh, buổi tối sẽ về nhà sớm để ở cùng tôi.

Tôi không đợi Tô Diệp.

Tôi muốn ngang ngược một lần.

Để lại tin nhắn cho Tô Diệp, nói rằng tôi sẽ tự mình đến Tam Á.

Tôi mua vé máy bay chuyến sớm nhất và bay đến Tam Á một mình.

Tôi đã đăng ký tham gia vào một nhóm du lịch địa phương ở Tam Á rồi, dành thời gian ba ngày đi chơi cùng nhóm đó.

Tôi cảm thấy dường như mình vẫn không thể vực dậy tinh thần hào hứng của mình.

Sau đó tôi tìm một homestay ở gần bãi biển và ở lại.

Tôi ngủ nguyên một mạch từ buổi tối đến gần trưa, buổi chiều ngồi bên bờ biển với quyển sổ tay.

Nhưng chỉ là lặng lẽ ngồi ngây người nhìn ra biển.

9.
Trong quãng thời gian này, tôi để điện thoại của Tô Diệp ở chế độ không làm phiền.

Vẫn luôn không trả lời điện thoại của anh.

Tin nhắn mà anh gửi đến tôi cũng chỉ thỉnh thoảng xem qua một lần.

Nửa tháng sau, tôi nhận được cuộc gọi từ em trai.

“Bạn Lâm Tiểu Dữu, hai năm qua chị đã không về nhà rồi, nếu chị còn không về nữa là bố mẹ đều già hết cả rồi đấy.”

“Nhân tiện đưa bạn trai chị về ra mắt bố mẹ luôn nhé.”

Tôi trả phòng homestay, mang theo hành lý đơn giản và bay đến tỉnh J.

Vào thời khắc tôi mở cửa, nhìn thấy bố mẹ tôi.
Khóa mắt tôi ươn ướt.

Khi tuổi tác của chúng ta càng ngày càng lớn, cùng với đó bố mẹ cũng sẽ càng ngày càng già đi.

Tô Diệp biết tôi sẽ về nhà.

Anh bảo tôi hãy ở nhà chơi vui vẻ và dành nhiều thời gian cho bố mẹ hơn, đợi anh hoàn thành xong công việc lần này thì sẽ đến đây đón tôi.

Tôi nói không cần.

10.
Mỗi ngày tôi đều chơi cờ với bố mẹ, và đi gặp các cô các dì.

Mãi đến một tháng sau tôi mới quay trở về thành phố G.

Tô Diệp đến sân bay đón tôi.

Lúc chúng tôi gặp nhau, không ai trong chúng tôi mở miệng nói chuyện.

Anh cất vali vào trong cốp xe, sau đó lặng lẽ lái xe.

Tôi tựa đầu vào cửa kính xe, ngắm nhìn cảnh tượng bên ngoài đang dần dần lùi về phía sau.
Suốt chặng đường đi không ai nói với ai câu nào.

Sau khi về đến nhà, Tô Diệp kéo vali tiến vào bên trong phòng, sau đó tóm lấy tôi vẫn còn đang đứng ở bên ngoài kéo vào bên trong.

Đóng sầm cửa lại.

Tôi giật mình, ngước lên nhìn anh.

Khóe mắt anh hơi đỏ lên, nhìn có chút đáng sợ.

Tôi vừa mở miệng định nói gì đó thì anh đột nhiên ôm tôi thật chặt.

Tôi cảm giác hình như anh gầy hơn rồi?

Tôi không nói gì cả, chỉ yên lặng để anh ôm tôi vào lòng.

Một lúc sau, anh mới buông tôi ra, đưa tay nhéo cằm tôi rồi hỏi.

“Tại sao lại đi chơi một mình?”

“Tại sao không nghe điện thoại của anh?”

“Tại sao lại tắt điện thoại?”

Tôi: “…”

Ba câu hỏi liên tiếp, tôi không biết phải trả lời từ đâu nữa.

Lúc này, trong lòng tôi chợt cảm thấy có chút áy náy.

Không đợi tôi trả lời, Tô Diệp thở dài một hơi.
“Tiểu Tiểu, xin lỗi em.”

“Lần này, sau khi làm xong công việc, anh có nửa năm nghỉ phép để ở bên cạnh em, em muốn đi đâu thì đi, anh sẽ đi cùng em.”

Tôi không để tâm đến điều đó.

Anh lại thở dài một hơi, thấp giọng nói.

“Trở về là tốt rồi.”

“Em đói rồi.”

Đây là câu nói đầu tiên mà tôi nói sau khi chúng tôi gặp nhau.

“Vậy ăn tạm mì trước nhé? Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn, tối nay công ty mở tiệc ăn liên hoan.”
Thấy tôi gật đầu, anh vào phòng bếp nấu cho tôi một bát mì.

11.
Tối hôm đó, tôi và Tô Diệp đến nhà hàng tư nhân Ngự Khả.

Tôi bắt gặp Kỳ Tư Vũ.

Tại sao cô ta lại ở đây?

Trên người cô ta mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, toát lên vẻ vừa dịu dàng vừa quyến rũ.
Trước đây tôi chỉ nhìn thấy cô ta qua những tấm ảnh.

Ấn tượng đầu tiên trong buổi tối hôm nay của tôi về cô ta là không thích cô gái này.

“Cô ấy là người phụ trách của Tư Diệc, dạo gần đây bọn anh có một dự án phải hợp tác với nhau.”

Khi Tô Diệp nhìn thấy Kỳ Tư Vũ ở đó, anh khẽ cau mày rồi ghé sát vào tai tôi nói.

Khi tôi và Tô Diệp bước vào, mọi người đều đứng dậy chào hỏi chúng tôi.

“Anh Diệp, chị dâu!”

Tôi nhìn vào những khuôn mặt quen thuộc rồi gật đầu.

Kỳ Tư Vũ đứng dậy.

“A Diệp đến rồi, anh không để bụng khi em đến tham dự bữa tiệc của công ty bọn anh đấy chứ.”

Thời điểm cô ta nhìn tôi, mang theo vài ý mỉa mai thoáng qua giữa lông mày cô ta.

Tôi cau mày nhìn lại cô ta một lần nữa, thì thấy trên mặt cô ta đã nở một nụ cười dịu dàng.
Người phụ nữ này thật giả tạo*!

(*) từ gốc “trà”: từ lóng của cộng đồng mạng Trung Quốc – ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng ngây thơ, nhưng thật ra lại rất thủ đoạn và toan tính.

Sau khi chào hỏi từng người một, tôi đi theo Tô Diệp ngồi vào chỗ ngồi dành riêng ở giữa đám đông.

Kỳ Tư Vũ lại đứng dậy rời khỏi vị trí của cô ta.

Đi đến bên cạnh Tô Diệp và đổi chỗ ngồi cho trưởng phòng kế hoạch Hướng Dữ Sâm.

Kỳ Tư Vũ ngồi xuống nói chuyện với Tô Diệp.
“A Diệp, em có chuyện muốn nói với anh.”

Sau đó cô ta hơi cúi đầu xuống, ghé sát lại gần Tô Diệp.

Bọn họ đang thì thầm to nhỏ tại chỗ.

Một bàn tay của Tô Diệp vẫn đang ôm lấy tôi, ngón tay cái của anh vẫn đùa nghịch trong lòng bàn tay tôi.

Tôi cảm thấy, thật nhàm chán!

Tôi đã cố gắng thoát ra nhiều lần nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay anh.

Tô Diệp tựa lưng vào ghế, cách Kỳ Tư Vũ một khoảng và tiếp tục chơi đùa ngón tay tôi.

Tôi trừng mắt nhìn anh.

Bữa ăn này… thật nhạt nhẽo, vô vị.

12.
Tôi lấy cớ đi vệ sinh để trốn ra ngoài sân hít thở không khí.

Trong gió thoang thoảng hương hoa nhè nhẹ.
Đã rất lâu tôi không được tận hưởng bầu không khí yên tĩnh như vậy rồi.

Bỗng nhiên một giọng nói khó chịu vang lên trong không trung.

“Hóa ra cô đến đây à, Lâm Tiểu Dữu.”

Tôi quay sang liếc nhìn Kỳ Tư Vũ, nhưng không hề lên tiếng.

Cô ta thoáng sững sờ, không ngờ rằng tôi sẽ phớt lờ cô ta.

“Cô Lâm đây là bị gió ở đây thổi bị lạnh hay gì?”

Aiz, muốn yên tĩnh một chút cũng không được à?

Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp Kỳ Tư Vũ, và nó hoàn toàn giống như những gì mà bạn cùng phòng của tôi đã nói trước đây.

Giọng điệu của cô ta đúng kiểu thảo mai trong thảo mai.

Một người phụ nữ tam quan bình thường đều sẽ không thích kiểu người như này.

Vừa hay, tôi là người như vậy.

Cực kỳ không thích cô ta.

“Thà bị gió thổi lạnh còn hơn là ngồi ở bên trong đó uống trà*, trà tối nay tôi uống có mùi rất lạ.”

(*) nữ chính chơi chữ, dùng từ đồng âm.

Tôi quay đầu nhìn lại Kỳ Tư Vũ, trong đôi mắt của cô ta tràn ngập sự khiêu khích.

Những người như cô ta thường là những nhân vật nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết của tôi!

“Lâm Tiểu Dữu, rời xa Tô Diệp đi, cô không xứng với anh ấy.”

Nhìn kìa! Nhìn kìa!

Thẳng thắn như vậy.

Có phải tất cả kẻ thứ ba ngày nay đều kiêu ngạo như vậy không?

“Tôi có thể giúp anh ấy trong sự nghiệp, toàn bộ suy nghĩ trong anh ấy đều là tôi.”

“Tô Diệp sẽ sớm quay về bên cạnh tôi thôi.”

Kỳ Tư Vũ tiến lại gần tôi, cô ta ghé sát vào tai tôi rồi thốt ra những lời này.

Tôi nghiêng đầu về phía sau, không thích cô ta ở gần tôi quá.

Tôi nên dùng biểu cảm nào khi nghe cô ta nói những lời này nhỉ?

Tôi nghĩ rằng bất cứ ai nghe người yêu cũ của bạn trai nói ra những điều này đều sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.

“Phụt…”

Một tiếng cười phát ra từ phía sau những bông hoa ở gần đó, sau đó một người đàn ông bước ra.

“Ngại quá, tôi không cố ý nghe những lời này đâu.”

“Trà tối hôm nay thật sự tệ đến vậy sao?”

Anh ta nhìn bọn tôi với một nụ cười trên khuôn mặt, ánh sáng đèn vào ban đêm chiếu lên người anh.

Anh ta nhìn tôi và Kỳ Tư Vũ, trong khóe mắt tràn đầy sự giễu cợt.

Kỳ Tư Vũ hơi xấu hổ, chắc hẳn người trước mặt đã nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi của chúng tôi.

Tôi trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện.
Anh ta nhướn mày nháy mắt với tôi rồi bước vào trong, anh ta là chủ của nhà hàng tư nhân này.

Kỳ Tư Vũ bị người khác bắt gặp, liếc nhìn tôi một cái rồi bước vào phòng riêng.

Tôi cau mày nhìn bóng lưng Kỳ Tư Vũ.

Mắt nhìn người của Tô Diệp trước đây thật sự rất kém nha!

Tùy chỉnh
Danh sách chương