Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

13

Thỏa thuận xong việc đền bù, anh Trương vui vẻ bắt taxi rời đi. Chú thím tôi thở phào nhẹ nhõm, tưởng mọi chuyện êm xuôi.

Nào ngờ, đây mới chỉ là khởi đầu cơn ác mộng . ty bảo hiểm nhanh chóng đ.â.m đơn kiện , cưỡng chế đòi . thì cầu cứu ai vô ích.

Ngẫm kỹ , chú thím tôi thực rất nhiều cơ hội để tránh khỏi kết cục . Nhưng cứ cố tình lờ đi, hết khác tự chui đầu vào rọ.

Trong đó, thằng lớn nhất. Nó thành biến bố từ những người giàu thành những .

Ngay tôi tưởng mọi chuyện kết thúc. Chú tôi cầm tờ thông báo đòi tìm tận : “Lý Chí Cao! Thằng trai vàng ngọc anh hại tôi thân bại danh liệt rồi!! Còn dám không là người thân vô lương tâm, tôi cả anh toàn là lũ lòng lang dạ sói!”

đó tôi đang chơi game trong phòng, tôi đang xem video ngắn.

Chúng tôi vội vàng chạy cửa. Chỉ bố tôi mặc chiếc tạp dề màu hồng, tay cầm xẻng rán, lạnh lùng đối mặt với chú: “Thì sao?”

Chú tôi ném tờ thông báo thẳng vào tạp dề bố tôi: “Anh còn dám hỏi! trai anh đầu hứa với bọn tôi thế nào, quay ngoắt cái quay sang giúp người ngoài hãm hại bọn tôi! Tôi anh biết, anh đưa tôi ít nhất 50 vạn. Bằng không, tôi sẽ tận ty trai anh làm ầm ĩ lên, nó là kẻ nần! Xem ty nào dám nhận nó nữa không!”

tôi sợ run rẩy, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y , tay lạnh ngắt. Chú tôi ranh ma lắm, biết đánh rắn đánh giập đầu, dọa người đánh trúng chỗ yếu. Mà tôi chính là điểm yếu bố tôi.

Bố tôi hiền lành cả đời, không hề nhượng bộ. Ông đặt chiếc xẻng rán , bình tĩnh : “Chú đợi ở đây.”

Ông đẩy chú tôi rồi lầu, lát sau quay trở . Trên tay ông ôm một chai rượu Lão Diêu. Bố tôi nâng niu chai rượu, ánh mắt đầy vẻ hoài niệm: “Đây là chai rượu bố để anh trước khi mất. Ông ấy điều tiếc nuối lớn nhất đời ông là không được hai anh thành gia lập thất, gia đình hạnh phúc. Trước khi mất, ông để chai rượu anh, đợi hai anh , hai tụ tập mở rượu ăn mừng. Thằng Đại Bảo chú sinh muộn, anh vẫn luôn chờ ngày đó. Nhưng khi Đại Bảo đời, anh tìm mãi không chai rượu đâu. nãy tầng hầm, không ngờ anh ngay chai rượu .”

Ông ấy lẩm bẩm: “ lẽ bố cảm , rồi.”

xong, ông ấy đập mạnh chai rượu đất, vỡ tan tành ngay trước mặt mọi người!

Rượu b.ắ.n tung tóe lên người ông. Ông ấy lạnh lùng mức tôi không còn nhận người bố hiền lành thường ngày.

“Tình nghĩa anh , coi như chấm dứt cùng chai rượu . Từ về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt! Lý Chí Viễn, chú cứ việc đi làm ầm ĩ. Từ chúng ta là người xa lạ, anh sẽ không dung túng chú thêm một nào nữa!!”

Chú tôi sững sờ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh hãi: “Anh…”

Nhưng rất nhanh, sự kinh hãi bị thay thế bằng vẻ mỉa mai: “Ha ha ha, anh là cái thá gì chứ! Người mà tôi hận nhất trên đời chính là anh! Anh cứ tưởng thứ gì anh tôi là anh ban ơn, nên tôi mang ơn đội nghĩa anh sao? Hoàn toàn không , đáng lẽ những thứ đó tôi mới đúng!! anh đoạn tuyệt với tôi, rồi anh sẽ ngày hối hận xem!!”

Từ chú tôi đây, bố tôi im lặng cả mấy ngày rồi. nổi giận quá độ, bố tôi kiệt sức ngã phịch ghế.

tôi mới vỡ lẽ, hóa bố vẫn luôn trăn trở về câu hỏi tôi.

“Rốt cuộc thì anh ruột thịt anh quan trọng hơn hay gia đình quan trọng hơn?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương