Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Chẳng mang bao nhiêu nhiệt độ.
Ta chớp chớp mắt.
Thích ứng ánh sáng một chút.
Rồi thấy rõ người tới.
Hà.
Một nhân vật thật lớn.
Đại sư huynh nội môn, kẻ đứng đầu trong hàng trẻ tuổi Thanh Vân tông.
Người đời tặng ngoại hiệu “Quyển Vân Tiên Tôn” – tuy chưa đến cảnh giới Tiên Tôn, nhưng ai ai cũng gọi vậy.
Tên thật là Vân Chỉ Thủy.
Vân là mây cuộn.
Chỉ là dừng lại.
Thủy là nước chết.
Mâu thuẫn mà lại có phong thái riêng.
Nghe nói hắn ba tuổi dẫn khí, năm tuổi luyện khí, mười tuổi trúc cơ, hai mươi tuổi kết đan… một đường ca khúc tiến nhanh.
Là “Vua tranh” trong các vua tranh của Thanh Vân tông.
Chuẩn mực của mọi chuẩn mực.
Ngày thường, như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi.
Hoặc là đang bế quan, hoặc là trên đường đi bế quan.
Hoặc là đang chấp hành các nhiệm vụ tông môn hung hiểm vạn phần.
Hắn sao lại chạy đến hậu sơn ngoại môn?
Lại còn tìm được ta – một con cá muối trốn ở góc này?
Ta chầm chậm ngồi dậy.
Dụi dụi mắt.
“Là ta. Vân sư huynh tìm ta có việc?”
Vân Chỉ Thủy đứng cao nhìn xuống ta.
Mục quang sắc như đao.
Tựa hồ muốn mổ xẻ ta từ trong ra ngoài mà nhìn cho rõ.
Hắn khẽ nhíu mày.
Hiển nhiên chẳng mấy hài lòng với bộ dạng lười nhác của ta.
“Triệu chấp sự nhiều lần thượng báo, đệ tử ngoại môn Quyển Thư lười biếng tu luyện, nhiều lần giáo huấn vẫn không sửa, nghiêm trọng kéo lùi tiến cảnh toàn thể ngoại môn.” – thanh âm hắn chẳng chút dao động, như đang tuyên đọc bản án – “Theo môn quy, đáng bị trục xuất khỏi tông môn.”
Ồ.
Triệu Bạt Bì rốt cuộc cũng không nhịn nổi ta.
Tố cáo thẳng lên nội môn.
Còn kinh động đến vị đại nhân vật này.
Ta “ồ” một tiếng.
Không phản ứng gì.
Trong lòng đã tính toán.
Bị đuổi ra cũng hay.
Tìm một ngọn núi yên tĩnh hơn.
Tiếp tục nằm.
Biết đâu càng thư thái.
Vân Chỉ Thủy thấy ta sóng chẳng gợn.
Lông mày lại chau chặt hơn.
“Ngươi có biết bị trục xuất khỏi tông môn nghĩa là gì không? Mất chỗ che chở, lưu lạc bên ngoài, tài nguyên khan hiếm, sớm tối chẳng bảo đảm. Một kẻ Luyện Khí tầng hai như ngươi, làm sao tự xử?”
Ta gật đầu.
“Biết.”
“Sao ngươi còn…”
Hắn chưa dứt lời.
Ta cắt ngang, chỉ về phía cây cổ thụ cong cổ không xa.
“Vân sư huynh, huynh xem cây kia.”
Vân Chỉ Thủy theo bản năng nhìn theo hướng tay ta.
Một cây cổ thụ xiêu vẹo hết sức tầm thường.
Cành lá quấn quýt.
Vỏ cây thô ráp.
Chẳng có gì bắt mắt.
“Nó làm sao?”
“Nó sống rất tốt.” – ta chậm rãi nói – “Không tranh nắng, chẳng giành mưa, chỉ mọc giữa khe đá. Gió đến, nó nghiêng cổ tránh. Mưa lớn, nó cúi đầu chịu. Mấy trăm năm rồi, chẳng phải vẫn sống rất tự tại sao?”
Vân Chỉ Thủy sững lại.
Có lẽ hắn chưa từng nghe qua thứ… luận điệu chẳng cầu tiến thế này.
Hắn trầm mặc giây lát.
Lại nhìn ta, mục quang nhiều thêm một tia dò xét.
“Tà thuyết ngu luận. Thảo mộc vô tri, há có thể so với tu sĩ? Tu sĩ nghịch thiên mà đi, ắt phải dũng mãnh tinh tiến!”
Ta nhún vai.
“Tiến đến như Vương Lệ Phong sư huynh kia? Hay như Tô Khinh Trần sư tỷ kia?”
Lời này chạm ngay chỗ đau.
Sắc mặt Vân Chỉ Thủy lập tức trầm xuống.
Một luồng áp lực vô hình từ thân hắn tỏa ra.
Ép đến mức ta có chút khó thở.
Uy áp của Kết Đan kỳ.
Quả nhiên chẳng phải hư danh.
“Vô lễ!” – hắn quát lạnh – “Tông môn đại tỷ, bị thương vốn là chuyện thường! Luyện đan thất bại, cũng là thường sự! Há để một kẻ không cầu tiến như ngươi vọng ngôn luận bàn!”
Bị hắn áp chế đến khó chịu.
Ta dứt khoát ngả người ra sau.
Lại nằm xuống đệm cỏ của ta.
Đổi sang tư thế thoải mái hơn.
Đối kháng uy áp quá mệt.
Thôi nằm yên vậy.
“Ta không bình luận bọn họ.” – ta ngước nhìn trời, chầm chậm nói – “Chỉ cảm thấy… hơi mệt. Mọi người đều mệt.”
Thái độ kiểu “heo chết không sợ nước sôi” của ta.
Hoàn toàn chọc giận vị thiên chi kiêu tử này.
Lạnh quang trong mắt Vân Chỉ Thủy lóe lên.
“Cố chấp ngu muội! Xem ra, chỉ có thể dùng thực lực khiến ngươi tỉnh ngộ!”
Hắn hợp hai ngón tay làm kiếm.
Một đạo kiếm khí sắc bén vô song lập tức ngưng tụ.
Mang theo hàn ý thấu xương.
Nhắm thẳng vào giữa mặt ta!
Chiêu này nếu đánh trúng.
Với thân thể Luyện Khí tầng hai của ta.
Không chết cũng mất nửa cái mạng.
Triệu Bạt Bì cùng lắm là mắng mỏ.
Còn vị đại sư huynh này.
Là thật sự ra tay hiểm độc!
Đồng tử ta co rút.
Dục vọng cầu sinh lập tức đè bẹp bản năng cá muối.
Hầu như là phản ứng bản năng của thân thể.
Trong khoảnh khắc kiếm khí áp sát.
Ta như một con lươn trơn tuột.
Eo xoay một góc độ cực kỳ quái dị.
Cả người dán sát mặt đất.
“Véo” một cái.
Trượt thẳng qua bên chân Vân Chỉ Thủy.
Động tác nhanh đến khó tin.
Chẳng hề có chiêu thức.
Thuần túy là… để né.
Đạo kiếm khí ấy sượt qua đỉnh đầu ta.
“Ầm” một tiếng.
Chỗ ta vừa nằm.
Cả đệm cỏ dày mượt.