Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXqYtnX5Y

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 10

10

Vẫn có những trận tỷ đấu kịch liệt.

Đao quang kiếm ảnh.

Linh lực va chạm.

Nhưng đã bớt đi cái thảm liệt một mất một còn.

Nhiều hơn mấy phần điểm đến là dừng.

Có kẻ linh lực không đủ, chủ động nhận thua.

Được một tràng vỗ tay cảm thông.

Có kẻ bị thương xuống đài.

Lập tức có đồng môn đưa tặng đan dược trị thương ôn hòa.

Không còn là loại hổ lang chi dược ép tiềm lực nữa.

Đan phòng và khí phòng cũng lập quầy triển lãm.

Trưng bày không phải đan dược phẩm cấp cao nhất hay pháp bảo sắc bén nhất.

Mà là các món thực dụng, ôn hòa, tăng độ thoải mái khi sinh hoạt.

Hương nang an thần.

Quạt mo tự động (trận pháp phong hệ hạ cấp khởi động).

Hộp cơm giữ nhiệt hằng ôn…

Thậm chí còn có cả nếm thử Bích Cốc đan vị ngọt cải tiến!

Nhân khí lại khá cao.

Điều khiến mọi người trợn tròn mắt nhất.

Là giữa lúc nghỉ của tỉ thí trên đài.

Vậy mà tạm thời thêm một cuộc “Đại tỷ thí sáng ý độ thoải mái”!

Thi xem ai phát minh ra cách nghỉ ngơi dễ chịu nhất!

Ai tìm được bảo địa phơi nắng phong cảnh mỹ lệ nhất!

Ai cải tiến vật dụng thường nhật chu đáo nhất!

Người dự thi thì hăng hái.

Kẻ vây xem lại càng đông.

Tiếng cười, tiếng vỗ tay, tiếng hò reo không dứt.

Không khí vừa náo nhiệt vừa thư thái.

Chưởng môn cùng một đám trưởng lão ngồi nơi đài quan lễ.

Nhìn cảnh tượng phong cách kỳ lạ này.

Sắc mặt phức tạp.

Có bất đắc dĩ.

Có an ủi.

Cuối cùng.

Đều hóa thành lắc đầu khẽ cười.

“Thế phong suy hạ a…” một vị trưởng lão vuốt râu than nhẹ.

“Chưa chắc là chuyện xấu.” Lý trưởng lão nhìn các đệ tử dưới đài với nụ cười hiếm hoi mà chân thành trên mặt, ánh mắt ôn hòa, “Ít nhất… bọn họ lại giống con người rồi.”

Chưởng môn trầm mặc hồi lâu.

Nhìn đệ tử trên lôi đài vì linh lực không đủ mà chủ động nhận thua, đôi bên hữu hảo mà thi lễ lẫn nhau.

Lại nhìn sang bên “đại tỷ thí độ thoải mái” kia, cảnh tượng náo nhiệt rực lửa.

Cuối cùng.

Khẽ thở dài một tiếng gần như không nghe thấy.

Khóe môi.

Lại hơi nhấc lên một chút.

“Cứ để bọn họ vậy đi.”

Ngày cuối cùng của đại tỷ.

Tiết mục áp trục.

Là màn tỷ thí biểu diễn của tinh anh nội môn.

Những năm trước.

Đây là sân khấu của một mình Vân Chỉ Thủy.

Quang mang vạn trượng.

Năm nay.

Giữa vạn chúng mong đợi.

Vân Chỉ Thủy, người bế quan nhiều năm.

Rốt cuộc cũng xuất hiện.

Hắn vẫn một thân y phục nội môn màu trắng nhạt.

Thân hình thẳng tắp.

Bước chậm lên lôi đài lớn nhất.

Toàn trường thoáng chốc yên lặng.

Vô số ánh mắt tụ lại trên người hắn.

Có mong chờ.

Có hiếu kỳ.

Có dò xét.

Sắc mặt Vân Chỉ Thủy.

Vẫn mang chút tái nhợt bệnh trạng.

Nhưng ánh mắt.

Không còn là sự sắc bén băng phong như trước.

Cũng chẳng phải trống rỗng tuyệt vọng sau khi tẩu hỏa nhập ma.

Mà là một loại…

Bình tĩnh khó mà hình dung.

Như đầm sâu.

Không gợn sóng.

Song ẩn chứa lực lượng.

Hắn đứng yên.

Mục quang chậm rãi đảo qua dưới đài.

Lướt qua những gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Lướt qua những sư đệ sư muội mang theo khí tức “hàm dư”, song lại sinh cơ bừng bừng.

Cuối cùng.

Ánh mắt hắn.

Dừng nơi góc lôi đài.

Một vị trí vô cùng không đáng chú ý.

Nơi đó.

Ta quấn lấy tấm chăn cũ của ta.

Ngồi trên một chiếc ghế mây nhỏ — đây là một trong những tác phẩm dự thi “Đại tỷ thí độ thoải mái”, do một ngoại môn đệ tử dùng mây mềm bện thành, ngồi rất dễ chịu.

Đang ngon lành gặm viên Bích Cốc Đan vị ngọt cải tiến.

Như đang xem hí kịch.

Tứ mục giao nhau.

Động tác nhai Bích Cốc Đan của ta khựng lại.

Hướng hắn chớp mắt một cái.

Mục quang Vân Chỉ Thủy.

Dừng trên thân ta thoáng chốc.

Sâu trong ánh mắt.

Tựa hồ thoáng hiện một tia cười cực nhạt.

Nhạt đến độ khó bề nhận thấy.

Nhanh đến mức khiến người tưởng là ảo giác.

Lập tức.

Hắn thu hồi mục quang.

Quay mặt hướng toàn trường.

Không rút kiếm.

Không vận linh lực cuồn cuộn.

Chỉ bình tĩnh cất tiếng.

Thanh âm không lớn.

Song rõ ràng truyền khắp mọi góc trong trường.

“Hôm nay, ta không động kiếm, không đấu pháp.”

Chúng nhân sửng sốt.

Không động kiếm?

Không đấu pháp?

Vậy lên đây làm gì?

Chỉ thấy Vân Chỉ Thủy chậm rãi nâng tay phải.

Lòng bàn tay hướng lên.

Động tác chậm rãi.

Không mang một tia khói lửa.

Theo bàn tay hắn nâng lên.

Trên lôi đài.

Vô cớ sinh ra một luồng gió.

Vô cùng nhu hòa.

Như lời tình nhân thì thầm.

Quấn quanh lôi đài.

Xoáy vòng.

Khẽ khàng lướt qua từng gò má mọi người.

Mang đến một tia mát lành.

Tiếp đó.

Trên không lôi đài.

Một mảnh mây nhỏ tụ lại.

Tí tách rơi xuống những giọt mưa ấm nhuần.

Tí tách như lông trâu.

Mang theo hương tươi mát của cỏ cây.

Rơi trên thân.

Không ướt y phục.

Ngược lại có một cảm giác được dưỡng nhuần dễ chịu.

Trong mưa.

Lại xen kẽ từng điểm quang huy nhu hòa.

Như tinh trần vụn rắc xuống.

Quang huy rơi lên người.

Mỏi mệt tựa hồ bị khẽ khàng gạt đi.

Tinh thần liền phấn chấn.

Làm xong hết thảy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương