Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2qKMoyOakP
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Bị đánh nổ thành một hố sâu nửa thước.
Cỏ vụn, đất cát tung bay.
Ta lăn đi một quãng xa.
Đầy đầu đất bụi.
Trong lòng còn chút sợ hãi, ta đưa tay sờ đỉnh đầu.
May thay.
Tóc vẫn còn.
Vân Chỉ Thủy rõ ràng sững lại một thoáng.
Hẳn hắn không ngờ, một “phế vật” như ta lại né được một kích tùy tay của hắn.
Dù hắn chỉ dùng chưa đến một thành lực.
Nhưng đối phó với Luyện Khí tầng hai.
Là đã thừa sức.
“Thân pháp?” – mục quang hắn hơi ngưng tụ, sắc bén nhìn chằm chằm ta – “Ngươi đã tu luyện thân pháp?”
Ta thở hổn hển.
Từ dưới đất bò dậy.
Phủi cỏ vụn cùng đất bám trên người.
“Không có.” – ta thành thật đáp.
“Vậy vừa rồi…”
“Chỉ là… không muốn bị đánh trúng.” – ta thực thà nói – “Sợ đau.”
Vân Chỉ Thủy: “…”
Ánh mắt hắn nhìn ta.
Như đang nhìn một quái vật.
“Lại nữa!”
Hắn hiển nhiên chẳng tin.
Hoặc cho rằng ta đang giở trò.
Lần này.
Thân hình hắn vừa động.
Tốc độ nhanh như quỷ mị.
Trực tiếp áp sát trước mặt ta.
Một chưởng vỗ ra.
Chưởng phong gào thét.
Phong tỏa toàn bộ đường lui của ta!
Một chưởng này.
So với kiếm khí vừa rồi còn đáng sợ hơn.
Không cách nào né tránh!
Da đầu ta tê dại.
Bóng đen tử vong lập tức phủ xuống.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch.
Trong đầu ta trống rỗng.
Chỉ còn một ý niệm:
Không thể đón thẳng!
Phải làm sao để hóa giải lực này?
Thân thể ta một lần nữa phản ứng trước cả suy nghĩ.
Tựa như cỏ dại bị cuồng phong quật ngã.
Lại như bèo nổi bị sóng dữ vỗ trúng.
Thuận theo hướng chưởng phong hắn đánh tới.
Toàn thân mềm nhũn ngã ngửa ra sau.
Đồng thời.
Hai chân như mọc rễ.
Chết dí đóng xuống mặt đất.
Thắt lưng lại như chẳng có xương.
Uốn thành một độ cong khó tin.
Cả người gập lại thành một hình “U” quái dị.
Hiểm chi lại hiểm.
Khiến một chưởng đủ sức khai bi toái thạch ấy.
Sượt qua bụng ta.
Trượt đi mất.
Kình khí do chưởng phong cuốn theo.
Quét khiến da ta rát buốt.
“Ầm!”
Chưởng lực đánh hụt.
Giáng thẳng vào vách núi sau lưng ta.
Đá vụn bắn tung.
Lưu lại một dấu chưởng ấn rõ rệt.
Vân Chỉ Thủy hoàn toàn sững người.
Giữ nguyên tư thế xuất chưởng.
Trong mắt đầy vẻ khó tin.
“Đây… đây là thân pháp gì?”
Ta vẫn giữ nguyên tư thế vặn vẹo ấy.
Chỉ cảm thấy thắt lưng như muốn gãy.
Nghiến răng nhăn mặt, chậm rãi “bẻ” bản thân trở lại.
“Không phải thân pháp.” – ta xoa eo đang nhức mỏi – “Chỉ là… thuận thế mà làm, mượn lực hóa lực. Cứng đỡ mệt lắm a…”
“Thuận thế mà làm? Mượn lực hóa lực?” – Vân Chỉ Thủy lẩm bẩm nhắc lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào ta.
Ánh mắt sắc bén đến mức như muốn xuyên thấu lòng người.
“Vừa rồi khi ngươi tránh đòn, vì sao quỹ tích vận hành linh lực trong cơ thể lại kỳ quái như vậy? Tựa đứt mà chẳng đứt, tựa có lại như không?”
Tim ta “thịch” một cái.
Xong rồi.
Bị phát hiện rồi.
Ta tu luyện tuy chậm.
Nhưng không ngu.
Bản “Dẫn Khí Nhập Thể Cơ Sở Biên” của tông môn, yêu cầu khí hành chu thiên, liền miên bất tuyệt.
Nhưng ta chê như thế quá mệt.
Tinh thần phải tập trung cao độ.
Hơi lơ đãng là tẩu khí.
Khó chịu.
Cho nên, ta lén sửa lại.
Thế nào dễ chịu thì làm thế.
Khiến linh lực như khe suối nhỏ.
Muốn chảy thì chảy.
Muốn ngừng thì ngừng.
Muốn rẽ thì rẽ.
Miễn sao tiết lực nhất.
Dù sao duy trì được cơ bản của Luyện Khí tầng hai là được.
Ta gọi đó là “Pháp vận linh lực của kẻ lười”.
Nếu để tông môn biết.
Tự ý sửa đổi cơ sở công pháp.
Tội danh chẳng nhỏ.
Ánh mắt ta lảng tránh.
“Không… không có gì kỳ quái. Chỉ là… luyện bừa thôi.”
“Luyện bừa?” – Vân Chỉ Thủy hiển nhiên chẳng tin.
Hắn bước lên một bước.
Nhanh như điện chớp.
Hắn chộp lấy cổ tay ta!
Một luồng linh lực lạnh lẽo bá đạo.
Chớp mắt đã xâm nhập kinh mạch của ta!
“Ta phải xem, rốt cuộc ngươi đang giở trò quỷ gì!”
Ta hoảng hốt hồn phi phách tán.
Xong rồi, xong rồi!
Sắp bị phát hiện!
Sắp bị phế tu vi rồi đuổi ra khỏi tông môn rồi!
Linh lực của Vân Chỉ Thủy.
Như một con rắn độc băng lạnh thấu xương.
Cường hoành xông vào kinh mạch “lười biếng” của ta.
Linh lực của ta, như khe suối nhỏ bị kinh động.
Chớp mắt liền trở nên hỗn loạn, yếu ớt.
Run rẩy từng hồi.
Hoàn toàn không thể chống đỡ.
Luồng hàn khí bá đạo ấy ngang dọc thẳng tiến.
Thăm dò từng ngóc ngách kinh mạch ta.
Lông mày Vân Chỉ Thủy.
Càng nhíu càng chặt.
Ánh mắt từ băng lãnh xét đoán lúc đầu.
Biến thành nghi hoặc.
Rồi là…
Chấn kinh!
Hắn bỗng buông tay ta.
Như bị bỏng.
Lùi liền ba bước.
Ánh mắt nhìn ta.
Đầy vẻ khó tin.
Như thể gặp quỷ.
“Ngươi… linh lực của ngươi…”
Hắn hít sâu một hơi.
Tựa như đang dốc sức trấn áp cơn sóng lớn trong lòng.
“Yếu ớt, tạp loạn… quỹ tích vận hành… đứt quãng… không hề có quy củ… quả thực… quả thực…”
Hắn “quả thực” nửa ngày.
Cũng không tìm ra được từ ngữ nào thích hợp để hình dung linh lực như một đống bùn nát của ta.
ĐỌC TIẾP: