Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2qKMotqwOz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1:

6

“Quả thực hồ nháo!” – cuối cùng hắn nghẹn ra được một câu như thế.

Nhưng ngữ khí.

Đã chẳng còn lạnh lùng phẫn nộ như trước.

Ngược lại mang theo một loại… hoang mang của kẻ vừa bị chấn động tam quan.

“Linh lực vận hành như vậy, hiệu suất thấp kém, căn cơ hư phù! Ngươi… ngươi rốt cuộc làm sao duy trì được Luyện Khí tầng hai mà chẳng tụt xuống?”

Ta xoa cổ tay đau nhức vì bị hắn bóp.

Khẽ lẩm bẩm:

“Thì… cứ chậm rãi luyện thôi. Mỗi ngày một chút. Tích tiểu thành đa.”

“Tích tiểu thành đa?” – Vân Chỉ Thủy như nghe thấy một trò cười động trời.

Hắn nhìn ta.

Ánh mắt phức tạp đến cực điểm.

Có phẫn nộ.

Có bất giải.

Có khinh miệt.

Nhưng sâu trong đó.

Tựa hồ còn ẩn một tia… nghi hoặc thật nhạt?

“Hoang đường! Quả thực là trò cười thiên hạ!” – hắn hất mạnh tay áo.

Một luồng kình phong quét qua.

Cỏ vụn đất cát trên đất bị cuốn lên cao ngất.

“Chuyện hôm nay, tạm bỏ qua! Ngươi hãy tự lo lấy! Nếu còn dám lười nhác như vậy…”

Hắn chưa nói hết câu.

Lại hung hăng lườm ta một cái.

Tựa như cảm thấy nói thêm với kẻ “mộc mục” như ta cũng là uổng phí hơi sức.

Hắn xoay người.

Hóa thành một đạo kiếm quang sắc bén.

Xông thẳng lên trời.

Chớp mắt đã biến mất nơi chân trời.

Chỉ còn lại một mình ta.

Đứng bên đệm cỏ bị nổ tung cùng đống đá vụn.

Đầy đầu đất bụi.

Hồn chưa hoàn hồn.

Ta vỗ ngực.

Dài thở một hơi.

“Sợ chết mất… may mà không bị phế…”

Nhìn hố sâu kia cùng dấu chưởng ấn trên vách núi.

Lòng vẫn còn sợ hãi.

“Những vị vương cuồng tranh này… quả nhiên chọc không nổi…”

Ta quyết định.

Về sau muốn phơi nắng.

Phải tìm chỗ kín đáo hơn.

Một chiêu của Vân Chỉ Thủy.

Động tĩnh không nhỏ.

Tuy ở nơi hẻo lánh hậu sơn.

Nhưng vẫn bị vài đệ tử ngang qua nhìn thấy.

“Quyển Thư chọc giận Vân đại sư huynh!”

“Đại sư huynh ra tay dạy dỗ nàng! Suýt nữa phá tan cái đệm cỏ rách của nàng!”

“Đáng đời! Cho nàng cả ngày chỉ biết nằm!”

“Nhưng… nàng lại không chết? Còn đứng đó nguyên vẹn?”

“Đúng thế, với tính khí của đại sư huynh… lại bỏ qua cho nàng ư?”

Tin tức như mọc cánh.

Nhanh chóng lan khắp ngoại môn.

Ta lại trở thành trung tâm của lời ong tiếng ve.

Bất quá lần này.

Ngoài khinh miệt.

Tựa hồ còn thêm một chút… hiếu kỳ?

Ánh mắt Triệu Bạt Bì nhìn ta càng thêm phức tạp.

Số lần hắn quở trách ta rõ ràng giảm hẳn.

Hẳn là nghĩ ngay cả đại sư huynh nội môn còn chẳng trị được ta.

Hắn lại càng không có cách.

Ngày tháng dường như lại trở về yên ổn.

Ta vẫn như cũ.

Chỉ là đổi sang một ổ núi kín đáo hơn để nằm.

Mãi cho đến hơn một tháng sau.

Một tin tức càng chấn động hơn.

Tựa như thiên thạch rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.

Làm cả Thanh Vân tông náo loạn long trời lở đất.

Vân Chỉ Thủy.

Ngọn cờ của thế hệ trẻ Thanh Vân tông.

Vương trung chi vương trong hàng tranh đấu.

Khi xung phá bình cảnh Kim Đan trung kỳ.

Đã tẩu hỏa nhập ma!

Nghe nói.

Hắn vì truy cầu tốc độ đột phá nhanh nhất.

Cưỡng ép rút ngắn thời gian bế quan.

Đồng thời trên quần áo dụng mấy loại đan dược phụ trợ dược tính bá đạo.

Kết quả.

Linh lực trong thể hoàn toàn mất khống chế.

Cuồng bạo như mãnh mã thoát cương.

Tung hoành ngang dọc trong kinh mạch hắn.

Kim Đan chấn động.

Căn cơ lay chuyển!

Suýt nữa thì bạo thể mà vong ngay tại chỗ!

May mà nhờ chưởng môn cùng mấy vị Thái Thượng trưởng lão kịp thời ra tay.

Tiêu hao tâm lực cực lớn.

Mới học cưỡng giúp hắn ổn định thương thế.

Nhưng Kim Đan đầy rạn nứt.

Tu vi rớt thẳng về Kim Đan sơ kỳ.

Hơn nữa.

Căn cơ trọng thương.

Đạo lộ tương lai.

Một mảnh ảm đạm!

Tin tức này.

Đối với Thanh Vân tông mà nói.

Chẳng khác nào một trận đại địa chấn.

Vương Lệ Phong đã phế.

Tô Khinh Trần cũng “phế”.

Giờ đây.

Ngay cả vị đại sư huynh mà họ ngưỡng vọng, coi như trụ cột tinh thần – Vân đại sư huynh.

Cũng ngã xuống!

Ngã ngay trên chữ “tranh” mà hắn hằng kiêu ngạo!

Khủng hoảng.

Tuyệt vọng.

Mê mang.

Tựa ôn dịch.

Lan khắp ngoại môn, nội môn, thậm chí cả trong hàng trưởng lão.

“Ngay cả đại sư huynh còn thế… chúng ta liều mạng thế này, có ý nghĩa gì?”

“Người kế tiếp sẽ là ai?”

“Tu tiên… tu tiên… rốt cuộc là tu để phế chính mình sao?”

“Không tranh nổi nữa… thật sự không tranh nổi nữa…”

Tại luyện trường.

Chư đệ tử ủ rũ vô cùng.

Luyện kiếm thì khí lực hờ hững.

Tĩnh tọa thì ngáp dài liên miên.

Đan phòng, khí phòng.

Sự cố liên tiếp.

Kẻ nổ lò.

Kẻ luyện hỏng tài liệu.

Nhiều gấp mấy lần thường nhật.

Toàn bộ Thanh Vân tông.

Bao phủ trong một mảnh sầu vân thảm vụ.

Người người tự nguy.

Mất đi phương hướng.

Chưởng môn cùng chư trưởng lão đầu tắt mặt tối.

Đủ loại an ủi.

Đủ lời huấn dụ.

Đủ cách khích lệ.

Hiệu quả chẳng mấy.

Khí thế tinh thần ấy.

Tựa hồ theo bước Vân Chỉ Thủy ngã xuống.

Cũng sụp theo.

Đúng lúc nhân tâm hoảng hốt ấy.

Một buổi chiều tà.

Tùy chỉnh
Danh sách chương