Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7fPcZtrzF9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 7

7

Ta đang nằm nơi cứ điểm mới – một khe núi nhỏ hướng dương, tránh gió.

Vừa gặm viên Bích Cốc đan ngọt ngào do ta tự cải thiện.

Vừa ngắm mây lửa nơi chân trời.

Thật đẹp.

Như một khối bông đường mềm mại.

“Quyển Thư.”

Một thanh âm khàn khàn, mỏi mệt.

Vang lên phía sau ta.

Ta giật mình.

Suýt nghẹn bởi Bích Cốc đan.

Ngoảnh đầu nhìn.

Ngẩn người.

Tại cửa vào khe núi.

Đứng một thân ảnh mặc bạch y đệ tử nội môn.

Thân hình vẫn thẳng tắp.

Nhưng lộ ra một nét tiều tụy khó diễn tả.

Sắc mặt tái nhợt.

Môi chẳng chút huyết sắc.

Điều khiến người kinh tâm nhất là đôi mắt của hắn.

Xưa kia sắc bén như ưng tuấn.

Hàn mang tứ xạ.

Giờ đây.

Lại đầy tơ máu.

Ánh nhìn trống rỗng.

Mờ mịt.

Như đã mất hết quang huy.

Là Vân Chỉ Thủy.

Hắn lúc này, trông thật…

Tựa như một tôn lưu ly theo thời sẽ vỡ vụn.

Mỏng manh.

Dễ nát.

Ta vội ngồi dậy.

Có chút tay chân luống cuống.

Vị gia này sao lại tìm đến đây?

Chẳng lẽ lần trước chưa đánh chết ta.

Giờ tẩu hỏa nhập ma.

Đầu óc chẳng tỉnh táo.

Đặc biệt đến tìm ta tính sổ chăng?

“Vân… Vân sư huynh?” – ta dè dặt chào.

Hắn chậm rãi bước lại.

Bước chân hơi hư phù.

Dừng lại cách ta không xa.

Không nhìn ta.

Mục quang hướng về mây lửa rực rỡ nơi chân trời.

Trầm mặc rất lâu.

Lâu đến mức ta tưởng hắn đã hóa thành tượng đá.

Gió núi thổi qua.

Mang theo chút hơi lạnh.

Ta bất giác rụt cổ.

“Cây kia…”

Hắn rốt cuộc mở miệng.

Thanh âm khô khốc, khàn đục.

“Ngươi nói đúng.”

Ta: “???”

Cây nào?

Ta ngơ ngác.

Thuận theo ánh mắt hắn nhìn.

Ồ.

Là cây cổ thụ cong cổ mà ta từng chỉ cho hắn lần trước.

Nó vẫn ở đó.

Cong cổ.

Đón gió chiều.

Vươn ra những cành lá chẳng mấy sum suê.

An tĩnh yên bình.

“Nó sống… rất tốt.” – giọng Vân Chỉ Thủy rất thấp, mang theo một sự mỏi mệt sâu kín cùng tự nghi.

Hắn chậm rãi quay đầu lại.

Đôi mắt đầy tơ máu.

Nhìn thẳng vào ta.

Ánh mắt ấy.

Phức tạp đến mức khiến tim ta se lại.

Có thống khổ.

Có mê mang.

Có bất cam.

Lại thêm một tia… gần như tuyệt vọng của sự truy cầu?

“Hãy nói cho ta biết.”

Hắn nhìn chằm chằm ta.

Từng chữ, từng chữ một.

Tựa như dồn hết toàn thân khí lực.

“Thứ… ‘đạo’… nằm yên kia của ngươi.”

“Rốt cuộc là gì?”

Bị hắn nhìn chằm chằm, ta cả người khó chịu.

“Đạo?” – ta gãi gãi đầu – “Ta nào hiểu gì đạo… chỉ là cảm thấy… nằm thì thư thái.”

“Thư thái?” – hắn nhấm nháp hai chữ ấy, mục quang càng thêm nghi hoặc – “Chỉ là… để thư thái thôi ư?”

“Phải.” – ta gật đầu, chỉ lên mây nơi chân trời – “Huynh xem mây kia, trôi tới trôi lui, thật tự tại. Có thấy nó phải biến thành cái gì đâu.”

Ta lại chỉ bụi cỏ nhỏ chẳng đáng chú ý mọc trong khe đá bên cạnh.

“Còn cỏ này, gió đến thì khom mình, nắng gắt thì hơi rũ, mưa xuống thì uống no. Chẳng phải cũng rất tốt sao?”

Vân Chỉ Thủy thuận tay ta mà nhìn.

Xem mây.

Xem cỏ.

Lại nhìn cây cổ thụ cong cổ kia.

Cuối cùng.

Mục quang trở về trên người ta.

Sự mê mang trong mắt.

Tựa hồ càng sâu.

“Thư thái… tự tại…” – hắn lẩm bẩm, mày nhíu chặt, như đang giải một bài toán vô nghiệm – “Không tranh không giành… thuận thế mà làm…”

Hắn rơi vào trầm mặc rất lâu.

Mày càng nhíu càng chặt.

Khí tức trên người lúc mạnh lúc yếu.

Cực kỳ bất ổn.

Sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Không ổn!

Trạng thái này!

Như dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma lần nữa!

Ta sợ đến lông tóc dựng đứng.

Chớ để hắn gặp chuyện ở đây a!

Nếu không ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa chẳng sạch!

Trong lúc cấp bách.

Ta chẳng còn nghĩ nhiều.

“Này! Vân sư huynh!” – ta cất giọng lớn gọi.

Hắn chẳng hề phản ứng.

Ánh mắt trống rỗng.

Khí tức càng thêm hỗn loạn.

Ta sốt ruột.

Chộp lấy một hòn đá nhỏ bên cạnh.

Ném về phía chân hắn.

“Bộp.”

Hòn đá rơi ngay bên chân.

Hắn rốt cuộc cũng có chút phản ứng.

Mơ hồ nhìn ta.

“Đừng nghĩ nữa!” – ta quát về phía hắn, cố để giọng mình nghe đầy lý lẽ – “Nghĩ nhiều thế làm gì! Mệt không?”

“Huynh xem huynh bây giờ! Đứng cũng chẳng vững rồi kìa!”

“Ngồi xuống! Nằm xuống! Nghỉ một lát!”

“Trời có sập cũng phải thở lấy hơi đã!”

Ta chỉ vào tấm đệm cỏ dày mềm của mình.

“Đây! Chia huynh một nửa! Nằm xuống đi!”

“Nằm xuống rồi nói!”

Vân Chỉ Thủy ngẩn người nhìn ta.

Lại nhìn tấm đệm cỏ kia.

Ánh mắt mang theo giãy dụa.

Một kẻ thiên chi kiêu tử như hắn.

E rằng xưa nay chưa từng nghĩ.

Có một ngày.

Sẽ giống như một con cá muối ngoại môn.

Ngồi bệt xuống đất.

Huống chi là nằm.

Ấy quả thực là sự khinh nhờn với thân phận của hắn.

Nhưng lúc này.

Linh lực trong thể hắn bồn chồn bất định.

Kim đan ẩn ẩn đau nhức.

Tinh thần lại mỏi mệt đến cực điểm.

Tấm đệm cỏ của ta.

Dưới ánh chiều ráng.

Tản ra một loại.

Ấm áp, mềm mại.

Khiến người động lòng.

Hắn giằng co suốt một tuần trà.

Biểu tình trên mặt biến ảo khó dò.

Cuối cùng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương