Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7fPcZtrzF9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 8

8

Sợi dây căng đến cực hạn kia.

Tựa như “phựt” một tiếng.

Đứt.

Hắn như dồn hết khí lực toàn thân.

Thân thể lảo đảo.

Sau đó.

Dùng một tư thế vừa cứng ngắc, vừa không tự nhiên đến cực điểm.

Chậm rãi.

Chậm rãi.

Ngồi xuống.

Cẩn thận tránh sang một bên, không ngồi vào nửa tấm đệm cỏ ta “chia” cho hắn.

Ngồi xuống nền đất bên cạnh.

Lưng vẫn giữ thẳng tắp.

Tựa như một cây thương thà gãy chẳng chịu cong.

Ta: “…”

Thôi được.

Ngồi đất cũng tính là tiến bộ.

Còn hơn đứng đó mà phát điên.

Ta mặc kệ hắn.

Tự mình nằm lại.

Điều chỉnh tư thế thoải mái.

Tiếp tục ngắm mây lửa của ta.

Thật đẹp.

Vân Chỉ Thủy cứ thế cứng ngắc mà ngồi.

Bất động.

Tựa như một pho tượng đá.

Chỉ có lồng ngực khẽ phập phồng.

Chứng tỏ hắn vẫn còn sống.

Gió núi thổi qua.

Mang theo tiếng xào xạc của cỏ cây.

Tiếng thác nước ầm ào ở xa.

Tiếng chim sẻ về tổ.

Tàn dương nơi chân trời.

Ấm áp rải xuống thân ta và hắn.

Thời gian.

Tựa như khoảnh khắc này.

Bị kéo dài thật dài.

Không biết đã bao lâu.

Khi ta sắp ngủ.

Bên cạnh vang lên một tiếng rất nhẹ, rất thấp.

Mang nặng nghi hoặc và do dự.

“Như vậy… ngồi đây… có ích gì?”

Ta không mở mắt.

Lười nhác đáp một câu:

“Nghỉ ngơi a.”

“Nghỉ ngơi… rồi thì sao?”

“Rồi ư?” – ta ngáp dài – “Rồi thì có sức thì làm việc, không sức thì nghỉ. Đói thì ăn, buồn ngủ thì ngủ. Chuyện lớn gì đâu…”

Bên cạnh lại rơi vào tĩnh lặng.

Chỉ còn tiếng gió.

Lại không biết đã bao lâu.

Lâu đến mức tàn dương lặn hẳn xuống khe núi.

Trời chiều chỉ còn vệt đỏ ảm đạm cuối cùng.

Ta gần như đã chìm vào mộng.

Bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt của y phục cọ xát.

Rất khẽ.

Mang theo sự chần chừ.

Ta mơ màng mở một mắt.

Dựa vào ánh sáng mờ mịt.

Nhìn thấy một cảnh tượng đủ khiến ta há hốc miệng.

Vị đại sư huynh Thanh Vân tông.

Kẻ vĩnh viễn lưng thẳng như thương, thà gãy chẳng chịu cong – Vân Chỉ Thủy.

Đang dùng một tư thế vô cùng chậm chạp.

Vô cùng cẩn thận.

Vô cùng vụng về.

Từng chút.

Từng chút.

Mà.

Dịch chuyển tôn mông cao quý của hắn.

Từ nền đất lạnh lẽo.

Tới sát mép tấm đệm cỏ mềm mại của ta.

Chỉ chiếm một chút xíu bên rìa.

Rồi.

Hắn như vừa hoàn thành một nhiệm vụ gian nan vô cùng.

Dài thật dài.

Khẽ khàng đến mức gần như không nghe thấy.

Hắn thở ra một hơi.

Thân thể.

Tựa hồ cũng theo hơi thở ấy.

Hơi thả lỏng một chút.

Tuy vẫn ngồi ngay ngắn.

Nhưng cái khí lạnh căm và sự căng cứng ngăn người ngàn dặm.

Tựa như…

Tan đi một phần rất nhỏ?

Hắn vẫn ngắm dãy núi xa xa chìm vào sắc chiều.

Sườn mặt dưới ánh sáng nhập nhoạng.

Đường nét như cũng dịu đi đôi chút.

Hắn không nói gì thêm.

Ta cũng chẳng mở miệng.

Chỉ có gió núi.

Lặng lẽ thổi qua giữa hai ta.

Ngày hôm sau.

Một tin tức càng chấn động hơn nữa.

Càn quét khắp Thanh Vân tông.

So với việc Vân Chỉ Thủy tẩu hỏa nhập ma còn gây chấn động hơn!

Đại sư huynh nội môn – Vân Chỉ Thủy.

Tuyên bố bế quan!

Không phải để xung phá bình cảnh.

Mà là…

Dưỡng thương!

Theo nguồn tin đáng tin cậy (từ một đệ tử nội môn nghe lén trưởng lão nói chuyện).

Vân Chỉ Thủy hướng chưởng môn thỉnh cầu.

Buông xuống hết thảy tu luyện.

Chuyên tâm điều dưỡng căn cơ và kim đan đã tổn hại.

Thời gian?

Không định.

Có thể một năm.

Có thể mười năm.

Thậm chí… lâu hơn nữa!

Chưởng môn giận dữ!

Đập vỡ ba chiếc bàn gỗ tử đàn!

“Hồ nháo! Quả thực hồ nháo! Căn cơ tổn thương càng phải dũng mãnh tinh tiến! Sao có thể vì sợ nghẹn mà bỏ ăn! Tự hủy tiền đồ!”

Vài vị Thái Thượng trưởng lão cũng thay nhau khuyên giải.

Lý lẽ khuyên răn.

Tình cảm lay động.

Uy hiếp dụ dỗ.

Vân Chỉ Thủy chỉ đáp lại một câu.

Thanh âm không lớn.

Nhưng rõ ràng truyền khắp nghị sự đại điện.

Lại như mọc cánh.

Nhanh chóng lan khắp mọi ngóc ngách Thanh Vân tông.

“Dây căng quá, tất sẽ đứt.”

Câu này.

Sao nghe quen tai vậy?

Tất cả đệ tử nghe được câu ấy.

Nhất là đệ tử ngoại môn.

Đều theo bản năng.

Ngó về một hướng nào đó.

Một kẻ thường xuyên nằm phơi nắng.

Mà ta.

Đang nằm trong khe núi nhỏ của mình.

Khi nghe tin này.

Chỉ trở mình một cái.

Lẩm bẩm một câu:

“Sớm nên nằm rồi…”

Rồi.

Quấn chặt tấm chăn nhỏ.

Tiếp tục ngủ bù.

Vân Chỉ Thủy quả thật bế quan dưỡng thương.

Không ai biết hắn rốt cuộc làm gì.

Nhưng nghe nói.

Trước cửa động phủ nơi hắn bế quan.

Khai khẩn một mảnh dược viên nhỏ.

Chẳng trồng linh dược trân quý gì.

Mà chỉ là thứ bình thường nhất.

Loại Ninh Tâm thảo an thần tĩnh khí.

Cùng mấy gốc dây leo nghe đồn có thể kết quả ngọt.

Việc hắn bế quan.

Như một hòn đá ném vào ao tù.

Trên mặt nước đè nén của Thanh Vân tông.

Khuấy lên từng vòng gợn sóng lan rộng dần.

Ban đầu.

Là tĩnh mịch chết chóc.

Mọi người đều bị quyết định kinh thế hãi tục này làm cho ngây ra.

Sau đó.

Là muôn vàn lời bàn tán.

“Đại sư huynh… thật sự… phế rồi sao?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương