Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjnx5YWvJ
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
“Ngay cả hắn cũng bỏ cuộc… chúng ta còn hy vọng gì?”
“Dưỡng thương? Căn cơ tổn hại có thể dưỡng cho lành sao? Tự dối mình dối người!”
“Ta thấy hắn bị con Quyển Thư kia làm hư rồi! Gần mực thì đen!”
“Cá muối! Đều là cá muối cả!”
Nhưng dần dần.
Một loại thanh âm khác.
Bắt đầu len lén ló đầu.
Nhất là ở ngoại môn.
“Kỳ thực… lời đại sư huynh nói… hình như cũng có lý?”
“Vương sư huynh, Tô sư tỷ… rồi cả đại sư huynh… chẳng phải đều căng quá sao?”
“Hôm qua ta thử… chỉ luyện hai canh giờ kiếm pháp… không uống Đề Thần đan… buổi tối lại… ngủ ngon một giấc?”
“Ta cũng vậy! Hôm nay tinh thần thấy tốt hẳn! Trước kia luyện kiếm luôn thấy ngực tức tức, hôm nay như là thông hơn chút?”
“Chẳng lẽ… thật sự…”
“Suỵt! Nhỏ giọng thôi! Chớ để chấp sự nghe thấy!”
Biến hóa.
Diễn ra lặng lẽ không một tiếng động.
Trên luyện trường.
Vẫn có người mồ hôi như mưa.
Nhưng kẻ lén “lười” rõ ràng nhiều hơn.
Có người luyện nửa canh giờ.
Liền chạy đến bóng cây ngồi xếp bằng.
Là thật sự ngồi nghỉ.
Chứ chẳng phải tĩnh tọa tu luyện.
Có người bắt đầu nghiên cứu làm sao khiến Bích Cốc đan ngon miệng hơn một chút.
Trong đan phòng.
Số lần nổ lò.
Kỳ lạ thay lại giảm đi.
Bởi vài đệ tử luyện đan.
Không còn cưỡng cầu một lần luyện mười lò.
Mà là lượng sức mà làm.
Thậm chí bắt đầu nghiên cứu một số loại đan dược dược tính ôn hòa, luyện chế nhẹ nhàng như Nhan Nhan đan, An Thần tán.
Bên khí phòng.
Tiếng đinh đinh đang đang vẫn vang.
Nhưng tiết tấu dường như chẳng còn gấp gáp như trước.
Đôi khi còn nghe thấy mấy tiếng cười nói.
Biến hóa lớn nhất.
Xảy ra trên người Tô Khinh Trần.
Nàng rời khỏi đan phòng.
Ban đầu suốt ngày ngẩn ngơ.
Về sau.
Không biết ai tặng nàng một chậu “Nguyệt Quang đài” – loại rêu nghe nói có thể tỏa hương nhàn nhạt, mang hiệu quả an thần nhẹ.
Nàng bắt đầu chăm chút chậu rêu ấy.
Cẩn thận tưới nước.
Đặt nơi có thể hứng chút nắng sớm.
Ánh mắt không còn trống rỗng.
Nhiều hơn một phần chuyên chú và… tĩnh lặng?
Về sau nữa.
Nàng xuất hiện ở hậu sơn.
Không còn ngẩn ngơ.
Mà xách theo một giỏ trúc nhỏ.
Hái những loại dược thảo tầm thường, chẳng ai để ý.
Không phải để luyện đan.
Nghe nói là dùng để nấu dược dục.
Hoặc may thành túi thơm an thần?
Khí tức lạnh lùng, tựa như muốn hủy hoại bản thân trên gương mặt nàng.
Dần dần phai nhạt.
Thay vào đó.
Là một loại nhu hòa.
Như ánh sáng yên tĩnh của Nguyệt Quang đài.
Triệu Bạt Bì – Triệu chấp sự.
Là tòa thành trì ngoan cố nhất.
Nhưng tòa thành trì ấy.
Cũng bắt đầu lỏng ra từ bên trong.
Số lần hắn quở trách người ngày càng ít.
Thanh âm cũng càng lúc càng nhỏ.
Có một lần.
Ta vì “lười” mà bị hắn bắt quả tang.
Hắn trừng mắt nhìn ta.
Miệng mở rồi lại khép.
Cuối cùng.
Chỉ nghẹn ra một câu:
“Ngươi… ngươi ít nhất cũng cuốc nửa mẫu đất đi!”
Rồi.
Chắp tay sau lưng.
Thở dài than vãn mà bỏ đi.
Ta nhìn bóng lưng hơi còng của hắn.
Gãi đầu.
“Nửa mẫu? Được thôi…”
Hôm ấy.
Ta phá lệ.
Dùng trọn một ngày.
Ung dung thong thả.
Thật sự cuốc xong nửa mẫu đất.
Mệt đến mức eo lưng mỏi nhừ.
Nhưng nhìn mảnh đất vừa cuốc xong, tơi xốp.
Dưới ánh chiều tà lấp lánh.
Quả thực…
Có chút thư thái khó nói thành lời?
Ngày tháng cứ thế mà trôi.
Trời Thanh Vân tông.
Không sập.
Ngược lại còn có cảm giác mây tan thấy trời xanh.
Tuy tiến độ tu luyện nhìn chung “chậm” lại.
Nhưng tinh thần của đệ tử.
Bằng mắt thường cũng thấy khá hơn.
Ánh mắt chẳng còn quá mỏi mệt hay sợ hãi.
Nhiều thêm chút sinh khí của người sống.
Chuyện trò cũng nhiều hơn.
Bầu không khí không còn chết lặng.
Một loại phong khí mới.
Không rõ nên gọi là gì.
Bắt đầu lặng lẽ lan truyền.
Mọi người không còn đem chữ “tranh” treo nơi miệng.
Tu luyện mệt rồi.
Sẽ thản nhiên nghỉ một lát.
Nhìn thấy người khác nghỉ.
Cũng chẳng còn liếc mắt khinh thường.
Thậm chí còn trò chuyện với nhau.
Nơi nào phơi nắng là dễ chịu nhất.
Loại dã quả nào trộn vào Bích Cốc đan thì ngon hơn.
Hậu sơn chỗ nào đệm cỏ là dày nhất…
Phong khí này.
Bị mọi người kín đáo.
Đặt cho một cái tên–
“Phong khí cá muối”.
Mà kẻ khởi đầu.
Chính là ta.
Quyển Thư.
Vẫn là Luyện Khí nhị tầng.
Vẫn nằm nơi tiểu sơn cốc dễ chịu của ta.
Trở thành một cảnh sắc độc đáo của Thanh Vân tông.
Cũng thành “kỳ quan” mà tân đệ tử nhập môn tất phải ghé xem.
“Kia! Kia chính là Quyển Thư sư tỷ!”
“Á? Là nàng sao? Truyền thuyết nằm mà phi thăng ấy?”
“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi! Giờ nàng chính là ‘tinh thần đồ đằng’ của tông môn ta đó!”
“Đồ đằng?”
“Phải! Chính là thủy tổ của ‘mỹ học cá muối’! Đại sư huynh Vân cùng Tô sư tỷ đều là được nàng điểm hóa cả!”
Ta: “…”
Được rồi.
Đồ đằng thì đồ đằng.
Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng đến việc ta nằm.
Lại qua mấy năm.
Thanh Vân tông ngũ niên nhất độ tông môn đại tỷ.
Lần nữa khai màn.
Không khí.
Lại khác hẳn với những năm trước.
Trên lôi đài.