Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Nàng không hiểu đâu.” Tiêu Cẩn Phong nhàn nhạt mở miệng, tỏ vẻ cao thâm khó dò: “Ta rất ghét Thẩm Tu Hồng, còn nàng là kẻ Thẩm Tu Hồng chán ghét nhất, ta cưới nàng, tức là ghét cộng ghét, ghét càng thêm ghét.”

“Hắn thấy người mình ghét và kẻ ghét mình ở bên nhau, nhất định sẽ càng bực.”

“Vậy nên, ta muốn làm hắn bực đến buồn nôn.”

5

“Được rồi, về nhà ngủ thôi, Nhiếp Chính Vương ngủ ngon.”

Ta ngáp dài rồi xoay người bước ra cửa.

Đi một lúc mới phát hiện bản thân vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Ngoảnh lại nhìn, thấy Tiêu Cẩn Phong đang nghiến răng nghiến lợi giữ chặt tay ta:

“Giang Lưu!”

“Thứ nhất, chúng ta đã thành thân, nàng biết thành thân nghĩa là gì chứ?”

“Theo luật triều đình, nàng nhất định phải cùng phu quân của mình, tức là ta, làm tròn đạo phu thê. Nếu chưa có luật này thì mai ta sẽ trình Hoàng thượng bổ sung. Nếu nàng không quen ở Vương phủ, ta cũng có thể dọn sang nhà nàng.”

“Đừng hiểu lầm, ta không có ý gì với nàng, chủ yếu là sợ nàng bỏ trốn.”

“Đích thân canh giữ mới yên tâm.”

Thế là ta ôm chăn lăn lên giường.

Trông mong nhìn Tiêu Cẩn Phong cởi áo ngoài, ngồi xuống mép giường, rồi bỗng hắn bật dậy, lại khoác áo trở vào.

“Bổn vương còn chút chính sự chưa xử lý, đi một lát sẽ về.”

Đi suốt nửa đêm, Tiêu Cẩn Phong vẫn chưa quay lại.

Ta cũng không ngủ được, bèn khoác áo dạo quanh phủ.

Khi đi ngang từ đường, thấy bên trong vẫn còn sáng đèn.

Nhón chân nhìn vào, hừm! Thì ra Tiêu Cẩn Phong đang quỳ trước bài vị tổ tông, miệng lẩm bẩm:

“Phải, ta và Giang Lưu đã thành thân rồi.”

“Ta có khi nào không bằng phu quân trước của nàng không? Phải làm gì đây, gấp thật đấy.”

“Phiền quá, ai ủng hộ ta giết quách tên phu ấy, xin hãy giữ im lặng.”

Gặp trường hợp này chớ hoảng.

Trước tiên lấy giấy vẽ lại đã.

6

Nửa đêm về sáng, trong mơ của ta có hơi chật chội.

Một Tiêu Cẩn Phong tách thành hai.

Hai lại tách thành bốn.

Đến lúc đếm rõ tổng cộng một nghìn lẻ hai mươi bốn Tiêu Cẩn Phong.

…Thì tỉnh giấc.

Tỉnh dậy rồi lại không thấy lấy một Tiêu Cẩn Phong.

Ta ngồi trong phòng ăn, ngó quanh quất: “Sao không thấy Tiêu Cẩn Phong đâu?”

Tiểu Đào cũng cùng ta dòm ngó: “Hôm nay không phải ngày nghỉ, giờ này chắc vương gia đang vào triều. Vừa gặp tiểu thị vệ bên cạnh vương gia, thấy cậu ta vào lấy gì đó rồi vội vã đi. Nói là loại trụ cột quốc gia như vương gia, ban ngày bận lắm.”

Ban đêm cũng bận, bận… tách ra.

Không biết đầu bếp phủ Vương gia mời từ đâu về.

Cua xốt đậu hũ, bánh sữa hoàng kim, cuốn ngọc nhuyễn kẹp giăm bông, lươn xào thanh…

Một bàn đầy ắp, toàn món ta thích.

Ở phủ họ Thẩm trước kia, Thẩm Tu Hồng thích húp cháo thì thôi đi, lại còn bắt ta cùng chàng húp.

Chàng nói cháo trắng thanh đạm, vừa khéo xua bớt mùi tiền trên người ta.

Hẳn là đang khen ta có tiền đấy chứ.

Bởi không có tiền thì chẳng bốc ra mùi đồng được.

Dùng bữa sáng xong, ta dẫn Tiểu Đào đi kiểm kê mười gian cửa tiệm mà Tiêu Cẩn Phong tặng.

Đều nằm ở những con phố hoàng kim, vị trí đắc địa không tìm đâu ra.

Trong đó có một gian trước giờ ta hằng muốn thu mua, đối thủ cạnh tranh mãi không nhả.

Ta tuyên bố, kể từ hôm nay… Ta và Tiêu Cẩn Phong chính là phu thê ân ái nhất Kinh Thành.

Tuyệt đối không phải vì chàng tặng ta cửa tiệm.

7

Ta hỏi Tiểu Đào:

“Giả sử ta là Vương phi được Nhiếp Chính Vương cưng chiều nhất, thì giờ nên làm gì?”

“Tiểu thư, chẳng phải người vốn đã là vậy sao?”

Tiểu Đào chớp chớp mắt, ngây thơ vô cùng.

Ta lặng một thoáng: “Đương nhiên là thế, vậy nên ta nên làm gì đây?”

Tiểu Đào lấy từ trong túi ra một tập thoại bản.

Là cuốn 《Bá Đạo Vương Gia Và Vương Phi Kiều Mị》 đang thịnh hành nhất kinh thành dạo này.

Nàng nghiêm túc lật xem một hồi.

“Tiểu thư, người có thể đi đón Nhiếp Chính Vương tan triều, tiện mang cho người chút đồ ăn.”

“Khi vương gia bước ra khỏi hoàng cung, liếc mắt đầu tiên liền thấy tiểu thư!”

“Quá cảm động luôn ấy chứ!”

Thế là ta mua hai cái bánh bao nhân thịt to.

Ung dung đi tới cửa cung.

Cửa cung này nhìn đẹp thật, vàng chói lọi, vừa xem đã biết rất đắt.

Đợi một lúc vẫn không thấy Tiêu Cẩn Phong.

…Lại gặp Thẩm Tu Hồng.

Ta quay sang, khẽ nói với Tiểu Đào: “Chút nữa ngươi đi mua ít ngải cứu, chọn loại đắt nhất, ta sợ loại rẻ không xua nổi xúi quẩy to tướng này.”

Thẩm Tu Hồng cũng nhìn thấy ta.

Chàng sải bước đến trước mặt ta, hếch cằm liếc qua:

“Giang Lưu, sao nàng lại ở đây?”

Chưa kịp để ta mở lời, chàng đã chắc nịch nói tiếp:

“Ta biết nàng vẫn không quên được ta.”

“Nhưng chúng ta đã hòa ly rồi, nàng bám lấy ta cũng vô ích.”

Ta và Tiểu Đào nhìn nhau.

Tiểu Đào chỉ chỉ vào đầu mình, trong đôi mắt to tròn lộ rõ:

“Hắn… bị bệnh hả?”

“Ừ”, ta gật đầu đồng tình.

8

Thẩm Tu Hồng bảo mùi tiền trên người ta xộc vào mũi chàng, làm chàng khó chịu.

Bịt mũi bỏ đi.

Chàng vừa khuất bóng.

Tiêu Cẩn Phong thong thả bước đến.

Chắp tay sau lưng dừng cạnh ta:

“Vương phi đang ngắm gì đấy?”

“Ta nhìn Thẩm Tu Hồng….” Kẻ lập dị ấy.

Bốn chữ sau chưa kịp nói đã bị Tiêu Cẩn Phong cắt lời.

Hắn lườm ta đầy ai oán: “Sao, lúc hòa ly nàng quên mang theo ánh mắt à?”

Ta vội dúi hai cái bánh bao to cho chàng: “Ăn nóng mới ngon.”

Tiêu Cẩn Phong nhận lấy, đưa lên mũi ngửi, nét mặt căng cứng lập tức giãn ra: “Nể tình nàng mang đến món bánh bao ta thích nhất, bổn vương không chấp nhặt nữa.”

Hở? Ta mua đại mà.

Ngồi trong cỗ xe ngựa xa hoa của Tiêu Cẩn Phong.

Ta ngó bên trái, ngó bên phải, còn đưa tay sờ tấm rèm lụa trên xe.

Lụa Thiên Ty thượng hạng, đẹp quá, thật có mắt thẩm mỹ.

Bên tai đột nhiên vang lên giọng Tiêu Cẩn Phong: “Thích cỗ xe này sao? Cho nàng đó.”

“Thế… thế thì ngại quá, đa tạ phu quân!”

Tiêu Cẩn Phong quay mặt đi, khẽ ho một tiếng.

“Đừng hiểu lầm, bổn vương vẫn luôn thấy xe này trang trí quá ẻo lả.”

“Không hợp với khí khái cương nghị của bổn vương.”

“Đâu phải đặc biệt tặng nàng.”

“Không sao đâu, vương gia.” Ta nắm lấy tay Tiêu Cẩn Phong: “Chỉ cần là chàng ban cho, ta đều thích.”

Càng đắt càng thích.

9

Tiêu Cẩn Phong vừa xuống xe ngựa thì lảo đảo một chút.

Ta muốn đỡ chàng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương