Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hai người cùng nhìn quanh trước sau của ta.
Công chúa mở miệng: “Giang Lưu, chẳng phải ngươi nói sẽ mang phu quân tới mở mang tầm mắt ư? Sao chỉ có mình ngươi ở đây? Đừng nói là ngươi tẩu hỏa nhập ma vì nhớ mãi phò mã của bổn cung, rồi ảo tưởng có phu quân nhé? Ha ha ha.”
Đều tại Tiêu Cẩn Phong cứ nằng nặc đặt chân trái xuống trước khi ra khỏi cửa.
Dẫm ngay bãi phân chó từ hôm trước, đòi quay lại rửa giày.
Hắn bảo đôi giày ấy đặt may riêng, nhất định phải đi.
“Đừng vội, phu quân ta bận chút việc, lát sẽ đến.”
Thẩm Tu Hồng cười, tiếng cười nghe rất chói tai.
Hắn ôm eo Công chúa, vẻ mặt đắc chí:
“Giang Lưu, đừng gắng gượng nữa, ta biết ngươi vẫn quyến luyến ta, muốn gây sự chú ý của ta. Nhưng thứ tình cảm này không thể cưỡng cầu.”
“Ai nói Vương phi của bổn vương quyến luyến Thẩm đại nhân?”
Tiêu Cẩn Phong, tuy đến muộn nhưng rốt cuộc cũng tới.
17
Tiếng nhạc múa hát đột ngột tắt lịm.
Công chúa và Thẩm Tu Hồng cùng sững sờ hồi lâu.
Biểu cảm trên gương mặt họ dường như sắp nứt ra.
Rốt cuộc, khó khăn lắm mới bừng tỉnh, vẻ mặt đầy vẻ không dám tin.
Thì ra Vương phi của Tiêu Cẩn Phong, lại chính là ta.
Từ hai cặp mắt tròn xoe hơn cái bát kia, ta đọc được mấy chữ:
“Không lẽ là Giang Lưu trúng mánh thật rồi sao?”
Tiêu Cẩn Phong bước đến nắm tay ta, liếc qua hai người họ, ánh nhìn dừng lại trên người Thẩm Tu Hồng, đoạn bảo tiểu thị vệ:
“Đi mua một chiếc gương mang đến, xem như bổn vương tặng Thẩm đại nhân quà mừng tân hôn.”
Khi rơi vào hoàn cảnh lúng túng, người ta thường cuống quýt.
Giống như Thẩm Tu Hồng, chỉnh áo ngoài xong lại bận sửa cổ áo, sửa cho mình xong còn muốn sửa cho Công chúa.
Công chúa bực bội gạt tay chàng, rồi mỉm cười với Tiêu Cẩn Phong: “Vương gia, e rằng ngài không biết, Giang Lưu ả ta…”
“Bổn vương biết, trước kia Giang Lưu mắt mờ, nay đã được bổn vương chữa khỏi rồi.”
Công chúa vẫn cố không buông: “Loại nữ nhi thương gia như nàng, sao xứng với vị Nhiếp Chính Vương được Tiên Đế đích thân sắc phong?”
Tiêu Cẩn Phong ngẫm nghĩ chốc lát, trầm giọng bảo: “Ngươi nói đúng, bổn vương đích thực còn phải nỗ lực hơn, kẻo không xứng với Giang Lưu.”
Công chúa không kiềm được nữa: “Thực ra ngươi chẳng phải Nhiếp Chính Vương đúng không? Ngươi giả mạo à?”
Nói rồi, nàng lại quay sang nhìn ta với vẻ kích động: “Giang Lưu! Phu quân ngươi sao có thể là Nhiếp Chính Vương! Rõ ràng trong kinh đồn đại Vương gia thích Long Dương! Ta vẫn luôn đẩy thuyền ngài với Hoàng huynh ta! Ngươi phá cặp đôi của ta mất rồi! A a a a!”
Cái này lẽ nào ta được nghe không công ư?
Ta đang định nhặt lại cằm rơi vì kinh ngạc.
Chợt nghe Tiêu Cẩn Phong cất lời: “Trước kia đúng thế, nhưng từ lúc gặp Giang Lưu thì không còn nữa.”
Hả? Ta còn có năng lực này sao?
18
“Ăn no chưa?”
Tiêu Cẩn Phong mặc kệ đám người đang huyên náo, thản nhiên hỏi ta.
Ta lắc đầu: “Chưa no, không ngon. So với đầu bếp Vương phủ thì thua xa.”
“Vậy thì về nhà thôi. Trước lúc xuất môn, ta đã bảo người chuẩn bị mấy món nàng thích.”
Chàng nắm tay ta đi thẳng qua mặt Công chúa và Thẩm Tu Hồng.
Không ngoái đầu, bỏ lại sau lưng mọi ồn ã.
Hôm nay Tiêu Cẩn Phong, quả nhiên đẹp nhất kinh thành, đỉnh nóc kịch trần!
Vừa bước qua cổng lớn phủ Công chúa, ta liền hết cười đùa.
Tiêu Cẩn Phong ôm ta nhấc bổng lên ngựa.
Chàng… dám… cưỡi ngựa đến ư!
Ta chợt nhớ cỗ xe ngựa êm ái thoải mái biết nhường nào…
Tiêu Cẩn Phong một tay ôm eo ta, tay kia cầm cương, hơi thở khẽ phả bên tai: “Cưỡi ngựa nhanh hơn, để nàng sớm được ăn.”
Ta nghiêng đầu, chân thành nói: “Vậy chàng có thể dùng cả hai tay nắm cương không? Một tay điều khiển nguy hiểm lắm.”
Tiêu Cẩn Phong hơi sững: “…”
“Bổn vương ra trận dùng trường thương còn nặng hơn nàng nhiều.”
Ồ, cũng lợi hại đấy chứ.
Dùng bữa xong, ta chống cằm nhìn Tiêu Cẩn Phong ngồi đối diện.
Gương mặt ấy, xương cốt và thần thái đều hoàn hảo, không còn chỗ để chê.
Đang mải ngắm, chàng đặt bát xuống, ngước mắt nhìn ta, ánh nhìn va vào ánh mắt ta giữa không trung.
“Nhìn nữa là sẽ bị tính phí đó.”
“Ta chỉ đang nghĩ, Vương gia, chàng thật sự thích Long Dương ư? Mặc dù chàng nói gặp ta rồi liền hết, thực ra nếu vẫn còn, ta cũng không bận tâm, ta không ngại đâu, chỉ cần mỗi tháng chàng cho ta…”
Ta đắn đo, xòe năm ngón tay.
“Chàng cho ta 5000 lượng mỗi tháng, ta nhất định làm ‘cùng thê’ cũng không vấn đề!”
“Giang Lưu.” Tiêu Cẩn Phong phất tay cho Tiểu Đào và tiểu thị vệ lui ra: “Nàng muốn biết đến vậy sao?”
Ta gật đầu lia lịa, suýt vặn trẹo cổ.
Tiêu Cẩn Phong ngoắc ngón tay gọi ta lại gần.
Ta như ma xui quỷ khiến đứng lên bước tới.
Vừa đến sát, chàng liền kéo ta vào lòng: “Tự mình thử không phải sẽ rõ ư?”
“Thử thì thử.”
Thực tiễn mới là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý.
Có điều, chẳng ai bảo ta…
Thử một cái là nửa cái mạng cũng mất… aaaaaa!
19
Trời sáng mất rồi.
Tiêu Cẩn Phong vẫn muốn thêm một lần nữa.
Quả thật hơi quá đáng.
Ta co chân, tung một cước đá chàng văng xuống giường: “Nhiếp Chính Vương nên quay lại mà thích Long Dương đi.”
Tiêu Cẩn Phong cười toe toét trèo trở lên, ôm chặt lấy ta không buông.
“Khi xưa đám lão già cứ ép ta kết thân với các tiểu thư thế gia ở kinh thành. Hôm nay là cháu gái Thừa tướng, mai là đích nữ Thượng thư, mấy bữa nữa lại là đại chất nữ bên ngoại Tiên Hoàng Hậu. Ta thấy phiền, bèn giả vờ lỡ miệng, bảo mình ưa Long Dương, thế là mọi người mới không nhắc nữa.”
“Thế nào, có phải nàng thấy bổn vương mưu trí tuyệt vời?”
Ta chỉ muốn bẻ chàng ra.
Trời nóng bức thế này, ôm nhau làm gì.
Ta đẩy chàng: “Ta nhớ Vương gia từng bảo, cưới ta chỉ vì không thuận mắt phu quân cũ của ta, nên… chúng ta không cần phải diễn sâu thế này, đúng không?”
“Ta có nhân cách thứ hai, là nhân cách đó nói thế, nàng yên tâm, nhân cách ấy bị ta đánh chết rồi.”
Nếu lúc nói những lời này chàng không gãi đầu đầy chột dạ, ta đã tin.
Gãi đầu xong, Tiêu Cẩn Phong vội vã đổi đề tài:
“Ta bảo Hoàng thượng ban cho nàng danh hiệu Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Thánh chỉ chắc đang trên đường tới.”
“Hôn lễ nàng muốn thế nào, cổ điển hay mang phong vị ngoại vực?”
“Kỳ thực bổn vương nên rước nàng vào phủ bằng mười sáu kiệu hoa, hai mươi dặm hồi môn, linh đình rình rang. Nhưng hôm nàng và Thẩm Tu Hồng vừa hòa ly, ta sợ lỡ muộn một bước nữa sẽ để lỡ mất, nên vội đón nàng về ký hôn thư trước. Việc này là lỗi của bổn vương, nàng yên tâm, người khác thành thân có gì, nàng sẽ có đó, người khác không có, nàng cũng sẽ có.”