Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lấy mất chiếc mâm đầy trâm cài của ta.
Tay thì đẹp, người thì xấu tính.
Công chúa nhàn nhã liếc nhìn chưởng quỹ rồi cất giọng lớn:
“Kim Ngọc Các không chỉ là sản nghiệp của Nhiếp Chính Vương phủ, mà còn là cửa tiệm trang sức thượng đẳng nhất Kinh Thành. Việc nơi này bán đồ cho ai, không bán cho ai, chẳng lẽ còn cần bổn cung phải lên tiếng?”
“Ta nói nhé, kiểu nữ tử đẫm mùi tiền như nàng, đáng lẽ không nên cho bước chân vào.”
Chưởng quỹ vừa lau mồ hôi vừa ngó sang ta.
Điên cuồng ném ánh mắt: ‘Phu nhân à, mau nói gì đi chứ!’
Ta cũng dùng ánh mắt đáp lại một câu ‘Đã nhận lệnh.’
“Công chúa điện hạ, thứ trên tay người, ta đã trả tiền rồi. Nếu người cũng muốn…”
“Thì phải trả cao hơn ta.”
“À, phải nhắc rằng, năm ngoái trong bảng xếp hạng nộp thuế của Kinh Thành, ta nằm trong top 5. Hoàng thượng đích thân gửi thư cảm tạ, khen ngợi ta đã góp công xây dựng Kinh Thành, còn bảo chúng ta, những thương nhân, chính là tương lai của triều đình, mong năm nay cố gắng hơn. Vậy công chúa thấy Hoàng thượng nói chưa đúng sao?”
Đôi mắt hạnh long lanh của công chúa trợn tròn xoe.
Nhìn mà ta thấy đói bụng.
“Giang Lưu, ý ngươi là gì? Ngươi dám lấy Hoàng huynh ra ép bổn cung à? Mấy thứ này bổn cung muốn hết! Nàng trả bao nhiêu, bổn cung trả gấp đôi!”
Ta nhếch miệng cười nhạt: “Ta trả gấp ba…”
Công chúa nghẹn họng: “Ta trả gấp bốn!”
Trăm năm khó gặp cơ hội đội giá!
Thân làm con buôn, làm sao để lọt mất được!
“Năm lần… Công chúa điện hạ, hạng người đầy mùi tiền như chúng ta, thứ không thiếu nhất chính là tiền…”
“Sáu lần! Ngoài những thứ đó, hôm nay tất cả đồ trong tiệm ta đều muốn!”
Ta thở dài, tay che mặt, giọng đầy tiếc nuối:
“Quả là Công chúa điện hạ có tiềm lực. Ta cướp không nổi, cướp không nổi.”
Công chúa hếch môi đắc ý: “Ngươi biết thế thì tốt.”
Kiếm tiền, dễ như trở bàn tay.
14
Ta là người như vậy đấy.
Kiếm được tiền thì thái độ phục vụ liền đặc biệt nhiệt tình.
Chăm sóc các thượng đế toàn diện.
Trong lúc chưởng quỹ đang điên cuồng đóng gói, ta bước lại gần bắt chuyện với Công chúa: “Nghe đồn Công chúa và Thẩm đại nhân sắp thành thân?”
Công chúa cảnh giác nhìn ta:
“Hỏi làm gì?”
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn nối lại duyên xưa với Thẩm Tu Hồng?”
“Ta nói sao ngươi gầy sọp đi, hóa ra vì tương tư hả?”
“Hừ, tốt nhất ngươi nên từ bỏ sớm đi!”
“Tấm lòng của Thẩm Tu Hồng rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho mình bổn cung mà thôi.”
Oan uổng quá, bệ hạ ôi.
Nhìn Tiêu Cẩn Phong thêm vài lần, ta chẳng còn nhớ Thẩm Tu Hồng trông thế nào nữa.
Ai ăn thịt lại đi để mắt đến cỏ khô nhà bên.
Ta nở nụ cười giả lả chuyên nghiệp: “Là như này, Công chúa điện hạ ạ, cửa hiệu vải nhà ta mới có một đợt ‘Phù Quang Cẩm’ màu đỏ tươi, rất hợp để may hỉ phục. Nếu công chúa muốn, ta có thể giảm hai phần, còn giao tận phủ cho điện hạ.”
“Giang Lưu! Ngươi bị bệnh à! Chúng ta là tình địch!”
“Thì sao? Công chúa điện hạ mua hay không mua? Mua thì phải nhanh lên, lô vải ấy bán chạy lắm.”
Công chúa trừng mắt, con ngươi tròn đen đảo mất.
Nàng lớn tiếng quát vào mặt ta: “Giang Lưu! Bổn cung cả đời này sẽ không bao giờ mua hàng ở tiệm của ngươi! Tuyệt đối không!”
Nói dối, vừa nãy nàng đã mua rồi.
Công chúa bảo thị nữ mang đến một tấm thiệp hồng, ném cho ta:
“Mùng mười tháng sau, ngươi đến dự hôn lễ của bổn cung.”
“Bổn cung muốn ngươi tận mắt thấy ta và Thẩm Lang hạnh phúc nhường nào!”
Ta nhìn lớp kim tuyến rải trên thiệp, thầm tính chốc về gỡ hết xuống.
“Ta có thể dẫn theo người không? Muốn dẫn phu quân cùng đi mở rộng tầm mắt.”
Công chúa như nghe được chuyện cười hiếm có, ôm bụng cười đến oặt cả người:
“Giang Lưu, ngươi bị hỏng đầu rồi à? Ngươi moi đâu ra phu quân chứ, ha ha ha ha.”
“Ta muốn xem ngươi dẫn người thế nào cho bổn cung xem.”
15
Ta cho chưởng quỹ một thỏi vàng.
Cho Tiểu Đào một thỏi vàng.
Đếm số bạc công chúa trả mà cười không khép miệng nổi.
Mỗi người chúng ta đều có một tương lai tươi sáng.
Trên đường hồi phủ, ngang qua Hộ Bộ, nơi Tiêu Cẩn Phong kiêm nhiệm.
Nghĩ đến mấy ngày nay hiếm thấy bóng chàng.
Ta hỏi Tiểu Đào: “Dạo này Nhiếp Chính Vương bận rộn lắm ư?”
“Hẳn là rất bận. Bận nhằm vào phu quân cũ của tiểu thư, nghe nói cả tấu chương Thẩm đại nhân viết sai một chữ từ ba năm trước cũng bị Nhiếp Chính Vương lật ra, bắt chép lại.”
Quả thực… bận thật.
“Sao ngươi biết rõ thế, như thể tận mắt chứng kiến?”
Ta chậm chạp nhìn Tiểu Đào.
Tiểu Đào giơ ngón trỏ đặt lên môi, làm động tác “suỵt”:
“Tiểu thư, đừng hỏi, ta có hệ thống tin tức riêng. Tất cả nha hoàn ở Kinh Thành đều thuộc một tổ chức thần bí.”
Con bé dám giấu ta bí mật!
Nghe nói Bồ Tát giảng rằng, chỉ cần niệm tên một người quá ba lần, hắn sẽ xuất hiện.
Có lẽ vì ta lầm bầm tên chàng quá nhiều (còn rủa nữa).
Hôm nay Tiêu Cẩn Phong về sớm khác thường.
Chàng cởi áo choàng lớn, sải bước về phía ta.
Ánh mắt như thứ súp sệt quấn lấy ta không rời: “Nghe bảo hôm nay nàng gặp Công chúa ở Kim Ngọc Các, Công chúa tính tình ngang ngược, nàng không bị ức hiếp đấy chứ? Ờ, ta không có ý gì đâu, chỉ tiện miệng hỏi, đừng hiểu lầm.”
“Không sao, nàng ấy còn mời ta đến dự hôn lễ nữa.”
Ngón trỏ thon dài của Tiêu Cẩn Phong gõ nhẹ lên bàn: “Nếu nàng nài xin bổn vương, bổn vương có thể miễn cùng nàng đến dự hôn lễ của Công chúa và Thẩm Tu Hồng.”
“Nếu Vương gia bận thì ta tự đi cũng được, không cần miễn cưỡng.”
“Bổn vương không bận, bổn vương không phải đi để bầu bạn với nàng, chỉ là vì chướng mắt phu quân cũ của nàng, muốn gây cho hắn chút phiền thôi.”
“Đa tạ Vương gia.”
“Không có gì.”
…
16
Từ lúc xuống xe ngựa đến khi bước vào tiền sảnh phủ Công chúa.
Ta đã bán được mười bảy tấm Phù Quang Cẩm.
Đám tiểu thư khuê các ở Kinh Thành đến dự hôn lễ, vừa thấy y phục trên người ta liền không kìm được mà hỏi:
“Vải gì mà đẹp thế?”
“Là Phù Quang Cẩm mới về, muốn mua không? Giờ mua giảm hai phần, còn được giao đến tận cửa.”
Tốt quá, tốt quá.
Lần sau Công chúa mà tái giá, ta nhất định lại tới.
Nghi thức kéo dài hẳn nửa canh giờ, phức tạp, lê thê, nhưng rất long trọng.
Kết thúc, đám cung nữ cầm giỏ hoa đi một vòng rải toàn kim phấn.
Sớm biết vậy ta đã mang theo thùng mà hứng.
Ngồi cạnh ta không rõ vị thiên kim nhà ai, trông hơi lạ mặt.
Nhưng lời thì thào của nàng ta, ta nghe quen lắm:
“Nghe bảo phò mã là đồ hàng hai.”
Ta ghé qua, nhỏ giọng đáp: “Nghe không sai đâu.”
Vừa dứt lời, Công chúa khoác tay Thẩm Tu Hồng nhẹ nhàng lướt đến trước mặt ta.