Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Nói đến đây, chàng ngượng ngùng liếc nhìn ta một cái.

“Giờ Thẩm Tu Hồng là phò mã, ghi vào ngọc điệp hoàng gia rồi, nàng không thể tơ tưởng hắn nữa đâu nhỉ?”

“Bổn vương đã cho người sang tên tất cả sản nghiệp dưới danh nghĩa ta cho nàng rồi.”

“Nàng không được nhận tiền xong lại quất ngựa truy phong đâu đấy.”

Ta nhìn giống kẻ khờ lắm sao?

Tiền thì tốt, Tiêu Cẩn Phong cũng đẹp, có gì để chê?

“Hay Nhiếp Chính Vương giải thích rõ, ‘lỡ muộn một bước’ là sao?”

20

Tiêu Cẩn Phong ấp úng một hồi.

Cuối cùng ta cũng hiểu ra.

Thì ra ba năm trước, chàng thức mấy đêm liền, viết một lá thư cầu hôn ý tứ phong phú, tình cảm dạt dào.

Hắn hăng hái mang tới nhà ta, định chính thức dạm hỏi…

Nào ngờ phát hiện ta sắp thành thân với Thẩm Tu Hồng.

Nghĩ đi nghĩ lại, chàng không vượt qua nổi lương tâm.

Đành từ bỏ ý định chen chân.

Một mình ngậm ngùi nuốt xuống mối thầm thương chưa kịp đơm hoa.

“Khoan khoan!”

Ta cắt ngang dòng ký ức của chàng.

Ngẫm kỹ lại: “Thời điểm đó, ta chỉ gặp chàng một lần thôi mà, hơn nữa còn ở Lại Bộ, ta còn…”

“Nàng mắng ta từ đầu đến chân một trận tơi bời.” Tiêu Cẩn Phong nhớ lại, có vẻ còn dư vị, như đang hồi tưởng.

Quả có việc này.

Khi đó ta bận mở rộng sản nghiệp của gia đình, mua không ít cửa tiệm.

Mà tất cả thủ tục cuối cùng đều bị Lại Bộ làm khó.

Viên quan phụ trách cứ ẩn ý đòi hối lộ.

Ta phẫn nộ, máu nóng dồn lên, xông vào quở trách om sòm.

Ừm, chửi hả hê lắm.

Mắng xong mới phát hiện…

Ta mắng nhầm người! Người ta xạc xối xả ấy lại đúng là Nhiếp Chính Vương đương triều, Tiêu Cẩn Phong, đang tới Lại Bộ tuần tra.

Nào ngờ chàng không chỉ không trị tội ta, còn nghiêm khắc trừng phạt tên quan tham kia, ra tay chấn chỉnh Lại Bộ.

Kể từ đó, việc kinh doanh của ta phất lên như tre gắn pháo, càng bay càng cao.

“Nàng không biết đâu, lúc nàng chỉ thẳng tay vào mặt ta quát mắng, trông mê người lắm.”

Gương mặt Tiêu Cẩn Phong lộ rõ bốn chữ:

“Lòng còn vương vấn.”

21

Khi Tiêu Cẩn Phong khen ta “mê người”, khẩu vị của chàng e là đã vượt xa nhân gian, vươn đến một tầm cao mới.

“Nói mới nhớ, ta vẫn nợ Nhiếp Chính Vương một lời cảm tạ đấy.”

Nếu không nhờ chàng, mớ chuyện mờ ám giữa Lại Bộ và các thương hộ kinh thành chẳng biết bao giờ dẹp xong.

Tiêu Cẩn Phong phẩy tay: “Đừng hiểu lầm, bổn vương không…”

Ta vừa liếc hắn, chàng lập tức đổi giọng: “Nếu thực sự muốn cảm tạ, thì dùng chính bản thân nàng mà tạ.”

Tấm lòng chàng còn phơi bày rõ hơn được nữa không?

Vài ngày sau, ta lại bắt đầu hoài niệm Tiêu Cẩn Phong ngày trước.

Hồi đó dù chàng có chút tinh thần phân liệt, nhưng ít ra cũng ăn chay.

Không như bây giờ, bữa nào cũng phải xơi thịt, chẳng biết ngán là gì.

Hôm nay chàng hỏi ta có muốn trải nghiệm “lật bánh” kiểu nhập vai không, rồi nửa đêm lật ta tới lui như nướng bánh.

Mai chàng lại bảo, lần trước ta làm bẩn áo chàng, thì bây giờ cũng phải để chàng làm bẩn y phục ta một phen, mới coi như huề.

Được thôi, xem ra chờ sẵn ta ở đây rồi.

Đúng là tên nam nhân xảo quyệt!

“Tiêu Cẩn Phong, chàng là Nhiếp Chính Vương, biết trọng trách của Nhiếp Chính Vương là gì không? Nước nhà một ngày không thể thiếu chàng! Hoàng thượng ắt cũng trông ngóng chàng, mau đi làm việc đi.”

“Nhưng ta càng muốn ở bên nàng…” Tiêu Cẩn Phong bĩu môi, tỏ rõ vẻ bất mãn.

Ơ kìa, sao chàng còn giận dỗi trước ta cơ chứ?

“Có nước mới có nhà, việc triều chính quan trọng, ta nhường sang một bên được mà.”

Ta năn nỉ mãi, cuối cùng cũng khuyên được chàng xuất phủ.

Tiểu Đào cầm một tấm thiệp mạ vàng lấp lánh đến tìm ta: “Tiểu thư, phủ Định Quốc Hầu gửi thiếp mời, nói hoa sen hai sắc trong ao đang nở, kính mời tiểu thư đến thưởng hoa.”

Ta cầm thiệp thấy nặng trịch.

Lát nữa đem đốt thử xem vàng thật không.

“Cứ xem như đổi chỗ ngả lưng một lát. Dù gì cũng nên nể mặt Định Quốc Hầu phu nhân.”

“Nghe nói Công chúa cũng sẽ đến đấy.”

Phải không? Nghe thế ta liền tỉnh ngủ.

22

Tân phu nhân của Định Quốc Hầu rất thích náo nhiệt.

Mùa xuân bày tiệc Hoa Triêu, mùa hạ mời thưởng sen, mùa thu tổ chức hội cúc, mùa đông…

Mùa đông mời mọi người đến ăn lẩu, đắp người tuyết.

Khi ta đến, trong sân đã chia thành mấy nhóm nhỏ.

Rõ ràng không chừa chỗ cho ta nhập bọn.

Nhưng không sao, Định Quốc Hầu phu nhân sẽ đích thân ra nghênh đón ta.

Vì Tiêu Cẩn Phong là thượng cấp của Định Quốc Hầu.

Ta khẽ hỏi Tiểu Đào: “Như thế tính là dựa thế hiếp người không?”

“Không đâu, vì tiểu thư không phải ‘chó’, mà Nhiếp Chính Vương cũng chẳng phải ‘người’.” Tiểu Đào nói nhiều lý lẽ, ta đành tin nàng. (ý câu này là ‘Chó cậy vào chủ’ đấy ạ)

Định Quốc Hầu phu nhân niềm nở khoác tay ta đi vào, bảo giữ sẵn vị trí ngắm cảnh đẹp nhất: “Đám sen này là giống mới được mời nghệ nhân Tây Vực mất năm năm trời nuôi dưỡng. Vương phi nếu thích, hãy hái mấy bông mang về…”

Chẳng may lại đi ngang chỗ Công chúa.

Ta chỉ trách mình sinh ra hai cái tai.

Nghe tiếng nàng nũng nịu cười bảo:

“Phò mã gia không như kẻ khác. Các ngươi cũng biết ta là Công chúa, Hoàng huynh chỉ có mỗi mình ta, người nâng niu ta, kẻ khác cũng nịnh bợ ta, duy phò mã dám nói thẳng. Thấy chiếc khăn tay này không? Ai cũng bảo thêu phượng hoàng, nhưng vừa nhìn, chàng đã nhận ra đó là con gà, vì từ nhỏ ta đã thích ăn thịt gà.”

Lời Công chúa vừa dứt, liền có người kêu lên: “Trời ạ, ngọt quá đi!”

Ăn ngọt nhiều, cẩn thận sinh bệnh.

Công chúa vừa che miệng “ối dào không quá đâu”, lại cố tình lên giọng:

“Dăm hôm trước, chàng còn viết cho ta một bài thơ.”

“Phò mã là Trạng Nguyên do Hoàng thượng đích thân tuyển chọn! Thơ của chàng nhất định xuất chúng! Xin Công chúa đọc cho chúng thần nghe với.”

Công chúa hắng giọng, cất tiếng ngâm:

“Công chúa, công chúa nàng đẹp ghê.

Tựa hồ sông nước nơi Tây Kê.

Nếu mà đuổi kịp chân nàng đó,

Một đời ta nguyện chẳng hề chê.”

Ta cười như con dở.

Ta vốn là người khó cười, thường chẳng cười bừa.

Chừng nào quá đáng lắm mới cười.

23

Công chúa theo tiếng cười mà nhìn qua.

Nàng trừng mắt lườm ta một cái: “Giang Lưu, sao lại là ngươi nữa hả? Sao, Nhiếp Chính Vương không làm thơ cho ngươi, ghen tị chứ gì?”

“Ừ, ừ, ừ, ta ghen tị đến chết đây.”

“Vương gia nhà ta quả thực không biết làm thơ, chàng chỉ biết mua đồ cho ta thôi, chán lắm cơ.”

Ta giơ cổ tay lắc mấy chiếc vòng đủ màu: “Cũng chỉ cỡ hai nghìn lượng vàng thôi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương