Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi bị Lục Bạch Du từ hôn, ta đang thêu nốt những vân mây cuối cùng trên giá y.
Nghe đâu trong buổi đại triều hôm ấy, vị tướng quân ý khí phong lẫm quỳ nơi ngự tiền, thần sắc kiên quyết mà tấu rằng: “Thần không cầu phong thưởng chỉ nguyện xả bỏ toàn bộ chiến công.
Một nửa đổi lấy thánh chỉ giải trừ hôn ước với Hạ Vân Lăng, một nửa cầu bệ hạ ban hôn thần với Lan Ảnh.”
Ba năm chinh chiến sa trường, chiến công hiển hách nhưng rốt cuộc điều hắn mong cầu lại chỉ là một đạo hưu thư.
Mũi kim nhọn vô tình đâm vào đầu ngón tay, huyết châu tươm ra đỏ thẫm.
Ta cúi đầu nhìn song không đổi sắc mặt, chỉ khẽ lau đi.
Ngay sau đó, ta vào cung khấu đầu thỉnh một đạo thánh chỉ – ngày thành thân vẫn không đổi, chỉ là thay người sánh vai.
Nghe nói vị chất tử từ nước láng giềng sang phong thái tao nhã, dung mạo tuấn mỹ như ngọc, đúng là người khó gặp trong chốn nhân gian.
1
Tin Lục Bạch Du từ hôn tại đại triều hội vừa truyền ra, ý chỉ của Hoàng Hậu đã lập tức đến.
Ta buông giá y, theo nội thị bước vào Khôn Ninh Điện.
Hoàng Hậu là cô mẫu ruột của ta, lúc này người đang nổi cơn đau đầu vì tức giận Lục Bạch Du.
Đợi Thái y châm cứu xong, người đột ngột bật dậy, chống tay lên án kỷ rồi lớn tiếng mắng chửi.
Ta vội vã níu tay áo của người lại, nghiêng mặt nhìn thoáng qua, thấy Thái y vẫn chưa lui khỏi điện thì nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cô mẫu, xin chớ tự làm tổn hại thân thể.”
Người đè chặt lồng ngực, ngồi xuống nhưng cơn giận trong lòng vẫn không vơi, bất giác hạ giọng chửi một câu: “Đồ chó!”
Cũng không rõ người đang mắng ai.
Thái y chăng? Lục Bạch Du chăng? Hay là…
Ta nhịn không được liền bật cười.
Cả một đời mẫu nghi thiên hạ, cô mẫu rốt cuộc vẫn là cô nương Hoắc gia ngang tàng khi xưa.
Chỉ là nay đã khác xưa.
Người nhìn ta bằng đôi mắt đỏ hoe, xót xa xoa đầu rồi hờn giận nói: “Con còn cười được ư, con nhìn người sao mà kém cả ta… Nếu gia gia con còn sống, để xem bọn chúng có dám thông đồng ức hiếp Hoắc gia như thế này không!”
Đáng tiếc, gia gia không còn nữa.
Kể từ khi Hoắc Quốc Công – vị thần chiến trận – qua đời, Hoắc gia cũng chao đảo trong gió mưa.
Xưa kia, nữ nhi Hoắc gia là bậc quý nữ danh giá bậc nhất kinh thành, ai nấy đều lớn lên trong nâng niu, chiều chuộng.
Giờ đây lại chẳng thể sống thật với tính tình mình.
Cô mẫu thở dài một tiếng, tựa như có ngàn lời nghẹn ứ trong họng, một lúc sau vẫn nhịn không được mà hằm hằm tức giận: “Phải rồi, con có biết cô nương Tiết Lan Ánh ấy chính là…”
2
Nhưng lời còn chưa nói hết đã ngừng.
Bên ngoài điện ồn ã một phen, thì ra Hoàng đế giá lâm.
Ngài mặc triều phục màu đen, toát ra vẻ uy nghi của bậc cửu ngũ chí tôn.
“Vân Lăng, lần này khanh chịu ấm ức rồi, họ Lục gan to bằng trời dám cậy công tự cao!”
“Có điều, khanh yên tâm, trẫm đã cách chức hắn và phạt 30 trượng đình để hắn về suy ngẫm.”
Gây ra chuyện lớn như vậy ngay tại đại triều hội, cuối cùng cũng chỉ đổi lấy một lần trách phạt to tiếng mà chẳng có kết quả gì đáng kể.
Ý gì đây?
Ta chậm rãi cúi đầu, nhếch một nụ cười mỏng, âm thầm gỡ tay cô mẫu đang siết chặt ra rồi hành lễ tạ ơn.
“… Nhưng Vân Lăng, khanh phải hiểu rằng hiện giờ hắn là Thượng tướng quân.”
Ta vẫn nhìn xuống mũi giày.
Khắp Đại Ung bây giờ có ai mà không biết đến Thượng tướng quân Lục Bạch Du chứ.
Kể từ sau khi Hoắc Quốc Công lâm bệnh nằm liệt trên giường, biên quân rơi vào cảnh có tướng mà không có soái.
Đại Ung có 3 nước phiên thuộc thì 2 nước đã tạo phản, chỉ còn lại Chiêu Quốc vẫn trung lập.
Khi ấy, trên triều không ai có thể trọng dụng, vị trí soái ở biên cương thay hết người này đến kẻ khác nhưng chẳng ai vãn hồi nổi cục diện.
Biên cảnh rối loạn, thành trì thất thủ.
Mãi đến khi Lục Bạch Du nắm quyền binh.
Hoàng đế cần phải dùng hắn, triều đình đều phải dựa vào hắn.
Ta khẽ gật đầu, bình tĩnh đáp: “Thần nữ hiểu.”
Trong giọng Hoàng đế ánh lên đôi phần vừa ý: “Trẫm đã nhìn các ngươi trưởng thành, Bạch Du không phải hạng bạc tình.”
“Trẫm thấy hắn vẫn còn vương tình cảm với ngươi.”
“Có điều ngươi cũng phải hiểu, hắn là nam tử, lại là kẻ có tài.”
Ta thoáng dừng rồi mới nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
Chẳng muốn nghe những lời khó nghe hơn nữa, ta thu tay áo, hành lễ lui ra.
Ở cửa điện, ta ngoái lại nhìn cô mẫu.
Chỉ thấy người chăm chú nhìn vị đế vương trước mặt bằng đôi mắt ngập tràn vẻ lạnh lùng.
3
Ta một thân một mình bước trên dãy hành lang trong cung, gió đầu đông luồn qua từng cột trụ, lạnh đến tê buốt xương.
Đúng là Lục Bạch Du có tài cầm quân, khi xưa gia gia cũng từng khẳng định như thế.
Giờ nhìn hắn lập được đại công, chắc gia gia dưới suối vàng cũng được an ủi phần nào.
Chỉ là, đó không thể trở thành lý do để hắn giẫm lên mặt Hoắc gia, giẫm lên mặt Hoắc Vân Lăng ta được.
“Hoắc tiểu thư! Hoắc tiểu thư, xin dừng bước đợi lão nô!”
Ta sực tỉnh, thì ra lão thái giám thân cận Hoàng đế đang hổn hển đuổi theo, dâng cho ta một vật.
Một miếng ngọc bội xanh trong.
Cùng bộ với miếng ta đang đeo trên cổ.
Trạch Quốc nổi tiếng mỹ ngọc, năm xưa gia gia đánh hạ nước ấy, vua Trạch Quốc quy phục đã dâng lên vô số kỳ trân dị bảo.
Gia gia lựa chọn khối ngọc thượng hạng nhất để tạc thành một đôi ngọc bội ban cho ta và Lục Bạch Du, coi như tín vật định tình.
Mơ hồ nhớ lại, ngày trước Lục Bạch Du cũng từng trân quý đeo miếng ngọc này bên mình như ta.
Khi ấy, ta vẫn cho đó là lời hứa hẹn của hắn dành cho hai đứa chúng ta.
Nhưng lời hứa nào mỏng manh đến thế, nói hủy liền hủy.
“Tiểu thư chớ đau lòng, Lục tướng quân còn trẻ khí thịnh, nhất thời bốc đồng mới trả lại vật đính ước này.”
“Chứ Bệ hạ vẫn chưa cho phép ngài ấy từ hôn.”
Ta ngẩn người.
Lão công công nói tiếp: “Hoàng thượng thấy Lục tướng quân tuổi trẻ tài cao, mà tiểu thư cũng là danh môn khuê tú, quả là trời sinh một đôi, cớ gì phải ầm ĩ đến thế.”
“Hơn nữa, trong thiên hạ có phải chỉ có mỗi cách từ hôn xong lại tái hôn đâu.”
“Bởi thế sau khi bãi triều, Hoàng thượng răn dạy Lục tướng quân một phen, ý của tướng quân là…”
Lão ngập ngừng, hạ giọng: “Cưới bình thê cũng không hẳn là không được.”
“Tiểu thư thấy sao?”
Ta bỗng ngước mắt, hàm răng khẽ run, giọng cũng thoáng lạnh: “…Lục Bạch Du đích thân nói vậy sao?”
Công công chỉ mỉm cười không đáp, khom người lui xuống.
Ta cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trong tay.
Hay cho câu “không hẳn là không được”.
4
Gió thổi càng lạnh hơn.
Ta đứng bên bờ hồ để gió lùa qua, ngẩng mặt trông bông tuyết lất phất rơi trong không trung.
Ta và Lục Bạch Du tính ra cũng là thanh mai trúc mã.
Dù Lục gia xuất thân hàn môn, phụ thân Lục trước đây từng là tiên phong tả dũng mãnh dưới trướng gia gia ta.
Ông dũng cảm thiện chiến nên được gia gia đặc biệt nâng đỡ, nhiều lần đề bạt.