Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta cạn chén, trấn an ông: “Phụ thân đừng nghĩ nhiều. Ví thử phụ thân có chút tài năng, gia gia nào để phụ thân được thảnh thơi như thế. Ngay cả cầm thương phụ thân cũng lóng ngóng, thôi an tâm đi câu cá thì hơn.”
“…”
“Phải rồi, tạm thời người đừng về Giang Châu.
Mùng Sáu tháng Giêng nữ nhi vẫn phải thành thân, phụ thân cũng nên xuất hiện chút.”
“Cái gì?!”
14
Hôm sau, bệ hạ chính thức hạ chỉ ban hôn.
Chiêu quốc cũng bất ngờ thuận ứng, chẳng hề tỏ ý phản đối.
Chỉ là từ đầu đến cuối ta chưa từng gặp mặt Sở Chước Phong.
Người sáng suốt thừa hiểu đây chỉ là một cuộc trao đổi chính trị giữa hai nước.
Về phần Lục Bạch Du và Tiết Lan Ánh, hoàng đế lại không vội ban hôn cho họ.
Chỉ hạ thánh chỉ đến phủ Lục gia, ban cho Lục Bạch Du nào vàng bạc châu báu, đủ thứ ân điển, vừa khéo tương đương nửa phần quân công bỏ ra.
Nói đến cũng thấy buồn cười.
Từ sau đại triều hội, Tiết Lan Ánh bỗng nổi danh khắp kinh thành.
Lục Bạch Du vì nàng ta mà dâng sớ từ hôn với Hoắc gia, hẳn phải là bậc giai nhân nghiêng nước nghiêng thành khiến Thượng tướng quân ám ảnh si mê.
Vậy là vô số người muốn kết giao, cũng vô số kẻ chỉ tò mò.
Cuối năm, Ninh phu nhân của Binh Bộ tổ chức yến hội Ngâm Tuyết còn cố ý mời nàng ta đến dự tiệc.
Vì biết nàng ta xuất thân từ quân doanh khác với tiểu thư khuê phòng, sợ nàng ta chán nên Ninh phu nhân còn bày sẵn vài loại binh khí biên quân để cùng nhau thưởng lãm.
Hiển nhiên là cốt để nâng đỡ nàng ta.
Kết quả…
“Tiểu thư, người biết nàng ta ngốc nghếch cỡ nào không?”
Nguyệt Lộ vừa kể vừa ôm bụng cười đến chực ngã.
“Nàng ta được cho là từ quân doanh ra vậy mà phân biệt binh khí cũng không xong, để cả đám nhìn ra sơ hở.
Đến lúc sắp mất mặt không đỡ nổi thì nàng ta lại tủi thân, ngấm ngầm nói Ninh phu nhân cố ý làm khó mình.
Bảo bản thân xuất thân hèn kém, không dẻo miệng giỏi kết giao như những thiên kim cao môn nhưng lại chân thành hơn…
Khiến mặt Ninh phu nhân biến sắc.”
Nguyệt Lộ ghé tai ta, nhỏ giọng nói: “Nghe đâu, có kẻ vì chuyện đó mà lén điều tra Tiết Lan Ánh.
Nói rằng ngay cả công trạng của nàng ta e cũng là giả mạo vì được Lục Bạch Du nâng đỡ nên mới…”
Ta im lặng, không mảy may tỏ vẻ.
Trong thư Vân Châu gửi về, Nguyên Tranh cũng phát hiện vài điểm kỳ lạ.
Nếu đúng là thật thì Lục Bạch Du mới chính là kẻ mất trí.
15
Dẫu thế, ta vẫn bình thản ở lại trong phủ chờ gả đi.
Mọi sự an yên tĩnh lặng.
Mùng Bốn Tết, phụ thân ta trở về với nét mặt bực dọc, ta hỏi sao cũng chẳng đáp.
Sau đó Nguyệt Lộ mới khẽ bảo ta hay Lục Bạch Du vừa đến phủ.
Hắn bị phụ thân xách đao đuổi đi.
Ta coi như trò cười, tiếp tục chăm chú sửa sang giá y.
Vết máu trên hoa văn mây năm xưa đã bị lớp chỉ mới che khuất, chẳng còn dấu vết gì.
Mùng Sáu tháng Giêng ngày lành đủ thứ.
Ta xuất giá như dự định.
16
Nói là xuất giá nhưng thực ra chỉ là dời sang khu viện bên cạnh.
Khu viện ấy không phải bệ hạ ban mà do quốc quân Chiêu quốc mua lại để làm sính lễ cho đệ đệ.
Có điều, hiện tại Sở Chước Phong chẳng khác gì nhập vào phủ ta nên tiệc cưới vẫn tổ chức ở phủ Hoắc Quốc Công, không khí cực kỳ náo nhiệt.
Phụ thân ta chẳng giỏi thứ gì nhưng kết giao lại rất cừ.
Thể diện đều vẹn toàn.
Nguyệt Lộ bảo ta rằng Lục gia không đến.
Nàng ấy tuy bất bình nhưng ta thấy vậy cũng tốt, đỡ phải qua lại quà cáp, khỏi thêm phiền.
Nhân ngày đại hỷ, Sùng Nguyệt cũng được cho phép rời cung cùng mấy tỷ muội quen thân mời ta uống rượu ở Đông Noãn Các.
Cử hành hôn lễ xong, ta tìm được một gian phòng trống, tự tay vén khăn voan, gỡ bỏ đồ trang sức rườm rà mãi đến lúc trăng lên giữa trời mới về lại tân phòng.
Thấy trong tân phòng đèn đuốc bập bùng lờ mờ có bóng người, ta định bước vào chào hỏi Sở Chước Phong một cách nghiêm túc.
Nào ngờ, vừa đặt chân vào sân đã bị ai đó nắm cổ tay.
Ta cau mày, lập tức trở tay trụ lực rồi xoay người thoát ra, lùi về trước cửa.
Dưới bóng đêm, Lục Bạch Du đứng đó, toàn thân phảng phất hơi rượu còn nồng nặc hơn ta.
“Lục tướng quân cớ sao lại ở đây?”
Hắn nhìn ta với đôi mắt vằn đỏ, giọng điệu khàn đặc: “Hoắc Vân Lăng, tại sao nàng không chịu gả cho ta?! Nàng đâu phải không để tâm đến ta? Nàng tình nguyện ở bên ta, giảng giải những điều ta chưa biết.
Khi ta bị thương, nàng đi khắp nơi tìm linh dược.
Lúc ta mới vào quân ngũ, nhờ nàng lo liệu giúp nên ta mới thuận buồm xuôi gió.
Nàng từng bảo thích vẻ ngoài của ta, rõ ràng là nàng để ý ta…
Nếu nàng hối hận thì ta sẽ cho nàng một cơ hội.
Dù sao ta vẫn còn quân công…”
Ta cười: “Nhưng nửa phần quân công ấy chẳng phải ngươi đã dâng để rước Tiết Lan Ánh về, giúp nàng ta lưu danh nữ tướng trong sử sách hay sao?”
Lục Bạch Du thoắt đờ ra.
Ta cúi mắt trầm ngâm rồi ngẩng lên nhìn hắn: “Nghe kỹ đây, ta chỉ nói một lần thôi.
Lục Bạch Du, có thể trước kia ta đã từng để tâm ngươi.
Nhưng tình cảm của Hoắc Vân Lăng này vốn rất trân quý.
Nếu ngươi muốn xem nhẹ nó, chà đạp nó, thì nó sẽ tan biến không dấu vết.
Nếu ngươi chỉ cần một người để tâm thì chẳng phải Tiết Lan Ánh cũng để tâm ngươi ư?
Chính ngươi nói đấy thôi, hai người là tri kỷ đồng điệu, gắn bó linh hồn.
Không như thứ hôn ước chỉ do chỉ phúc vi hôn này, đó mới là chân tâm của ngươi.
Phải rồi, còn về chuyện ta khen ngươi anh tuấn…
Ngươi cũng nghe rồi chứ, hoàng thất Chiêu quốc nổi tiếng nhiều mỹ nam.
Tướng công của ta quả là cao quý thanh thoát, phong tư nhã nhặn, đẹp tựa trời ban.
Và… tỉnh táo chút đi, đừng quên chí nguyện ban đầu khi ở trong quân.”
Lục Bạch Du có vẻ tê tái.
Hắn định bước lại gần nhưng cánh cửa sau lưng ta bỗng mở toang.
Luồng hơi ấm chậm rãi tràn ra, có người đưa tay ôm lấy eo ta rồi kéo vào trong.
“Hôm nay là ngày vui của Vân Lăng cùng ta.
Các hạ ở đâu thì về đó đi, tiễn khách.”
17
Hay thật, người này giúp ta giải vây khéo quá.
Hương trầm thoang thoảng vương trên vạt áo gấm đỏ.
Ta vốn định nghiêm túc chào hắn nhưng khi cúi đầu thoáng nhìn liền phát hiện bên hông hắn treo một lọ lưu ly.
Trong đó toàn những hạt châu đen tuyền, lấp lánh kim tuyến.
Ánh mắt ta sẫm lại, rút sợi roi mềm trong tay áo quất vòng trói chặt hắn, ép hắn xuống ghế mềm ở gian ngoài.
Sở Chước Phong không hề hoảng, tùy ý để ta khống chế, giọng nói vẫn vô cùng ôn hoà: “Phu nhân quả thật có sở thích không tầm thường.”
Ta siết roi chặt hơn, nheo mắt nhìn hắn: “Điện hạ chẳng phải bậc thư sinh không vướng bụi trần sao? Sao lại biết võ công? Sao không sớm tiết lộ cho người khác?”
Hôm nọ, ta nhặt được một viên châu đen y hệt những hạt trong lọ của hắn.
Biết dùng châu làm ám khí khiến Lục Bạch Du ngã sóng soài giữa đường, không phải hạng tầm thường có thể làm nổi.