Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Gần như xem ông là nhi tử ruột.
Vì nhi tử ruột của người cũng chính là phụ thân ta – thế tử phủ Hoắc Quốc Công lại là kẻ bất tài.
Còn Lục Bạch Du lại càng tài giỏi vượt bậc.
Hắn tinh thông binh thư, giỏi bày mưu tính kế nên từ thuở thiếu niên đã lập không ít chiến công vang dội, thiên tư làm soái.
Tính tình cũng khiến người khác rất yêu mến.
Gia gia từng hài lòng nói với ta: “Vân Lăng, phụ thân con vô dụng nhưng gia gia thì có mắt! Ta sẽ chọn cho con một đấng lang quân tuyệt vời!”
Ta nhớ lần đầu Lục Bạch Du đến phủ Hoắc Quốc Công.
Khi ấy hoàng hôn buông xuống, thiếu niên khoác khải giáp, mày mắt sáng như đao, ánh nhìn giấu sau tầng sắc bén.
Song nụ cười trao cho ta lại dịu dàng vô ngần.
Khiến tim người thoáng run rẩy.
Ta đưa tay hứng một bông tuyết, nhìn nó tan ngay trong tức khắc.
Chợt buột miệng thở dài: “Gia gia người xem, có phải mặt người đau rát không…”
5
Đang vẩn vơ suy nghĩ, ta bỗng bị một cánh tay siết lấy eo, kéo mạnh về phía sau.
Lưng va vào lồng ngực cứng rắn khiến ta đau điếng.
Ngước mặt lên, đập vào mắt là gương mặt cau có khó chịu của Lục Bạch Du.
“Hoắc Vân Lăng, nàng điên rồi à?”
… Ta đang yên đang lành, đâu trêu ai chọc ai, sao lại bảo ta điên?
Mặt hắn càng trầm xuống, buông eo ta ra, giọng điệu cứng như thép: “Ta cứ ngỡ nàng cũng là kẻ cứng cỏi, dám làm dám buông, đâu ngờ lại giở trò lụy tình.”
Ta hơi ngẩn ngơ, đảo mắt nhìn xung quanh.
Chỉ thấy nước hồ sâu hun hút, bậc đá ướt mẹp, có mấy cung nhân đang xì xào to nhỏ.
Hiểu rồi.
Lục Bạch Du tưởng ta bị từ hôn nên định tìm đến cái chết.
Hoặc nói trắng ra là hắn tưởng ta muốn lấy cái chết ra ép trước mặt bao người để mong giữ lại hôn ước này.
Ta cười nhạt, gần như buồn cười hơn là phẫn nộ.
“Lục tướng quân, nghe nói ngươi vừa được ‘thưởng’ 30 trượng đình, chẳng phải ngươi còn dư quân công để miễn phạt tiếp sao?”
Lục Bạch Du nghe ra ý mỉa mai của ta, chân mày hắn cau chặt hơn: “Ta tự biết ta đắc tội với nàng, thẹn với công ơn Hoắc tướng quân. Vì thế, 3 năm quân công ta không nhận, trượng cũng sẽ chịu đầy đủ.”
“Thế thì tốt.”
Ta cụp mi, lùi một bước, vuốt lại những sợi tua rối nơi dây đeo ngang hông.
Hắn im lặng chốc lát rồi dịu giọng: “Khi xưa chính nàng đã nói với ta, đời người chỉ mong sống một cách tiêu dao tùy ý, thuận theo tâm ý. Nàng còn nhớ chứ?”
Bàn tay đang chỉnh tua của ta khựng lại.
Ý hắn là gì?
Chẳng lẽ chuyện hắn phản bội lại có thể đổ lên đầu ta sao?
Ánh mắt hắn đăm chiêu, trong giọng pha chút kiên định đầy tự phụ: “Sau khi gặp được Lan Ánh, ta mới hiểu thế nào là tâm hồn đồng điệu, tri kỷ một đời.
Chúng ta xông pha chiến trường, vì giang sơn mà gắng sức, cùng cưỡi ngựa múa đao.
Đó đâu giống như việc ở đế đô, ăn đời ở kiếp với một tiểu thư thế gia được dạy dỗ cứng nhắc.
Đó mới là cuộc sống ta theo đuổi.”
Ta chậm rãi sửa xong tua, ngẩng khuôn mặt lãnh đạm lên: “Ai cấm ngươi theo đuổi chứ?”
6
Cổ họng Lục Bạch Du thoáng động, dường như sững lại vì thái độ hờ hững của ta.
Nhưng rất nhanh hắn tiếp lời: “Trước lúc Hoắc tướng quân lâm chung, ta từng hứa sẽ giúp đỡ Hoắc gia.
Nay thời cuộc dậy sóng, ta không thể trơ mắt nhìn phủ Hoắc Quốc Công rơi vào bước đường cùng.
Trước đó ta suy nghĩ còn thiếu sót, hành động nông nổi song giờ ta sẵn sàng nghe theo lời Bệ hạ, cưới Lan Ánh cùng nàng, chia sẻ ngôi vị bình thê.”
“…Ngươi đã hỏi Tiết Lan Ánh chưa?”
Trong mắt Lục Bạch Du đầy vẻ yêu chiều: “Lan Ánh vốn phóng khoáng, chẳng quan tâm danh phận, chỉ cần chân tình là đủ rồi.
Ở trong quân doanh, nàng ấy vẫn thường nhắc về ‘tỷ tỷ’ Hoắc gia, nào có chấp nhất như nàng.”
Thì ra là tư tình nơi quân doanh.
Công khai phạm thượng.
Chả trách cô mẫu khi nhắc đến Tiết Lan Ánh lại bừng bừng phẫn nộ như vậy.
Thấy ta nín lặng, hắn liếc bầu trời sắp tối rồi xoay người định đến hình ty lĩnh phạt.
“Lục Bạch Du.”
Bước chân hắn khựng lại.
Ta giằng bỏ chút đau đớn còn đọng trong lòng, giữ vẻ bình tĩnh, chậm rãi nói: “Hoắc Vân Lăng ta được nuôi dưỡng trong cảnh vinh hoa quý giá, ai cũng bảo ta ngang ngược nhỏ nhen, không phải một sớm một chiều.
Tuy rằng ta chưa từng tự cho mình là quý nữ nhưng cũng quyết không chịu hạ mình.
Tiết Lan Ánh kia ngang nhiên bất chấp lễ pháp, cam nguyện chung phu quân, ấy là nàng ta chấp nhận nhục.
Còn ngươi đường đường chính chính coi khinh đạo lý muốn một thân hai thê, đúng là thứ mộng đẹp ngông cuồng.
Bình thê ư?
Ngươi nằm mơ à?”
Ta đưa tay giật miếng ngọc trên cổ cùng với miếng ngọc hắn trả hất luôn xuống hồ.
Mặt Lục Bạch Du liền sa sầm đến cực điểm.
“Hoắc Vân Lăng! Nàng nghĩ Hoắc gia còn oai phong như xưa sao?! Đây là ý chỉ của Hoàng thượng, hôm nay ta chịu 30 trượng đình, chuyện bình thê đã như đinh đóng cột, không thể thay đổi! Hôn kỳ cũng không đổi, nàng cứ chuẩn bị xuất giá đi!”
Mây dày giăng kín bầu trời.
Ta nhìn thẳng hắn, ánh mắt chợt hằn lên tia lạnh: “Ngươi cứ thử xem?”
Muốn dùng ta như món đồ mà mặc sức đùa bỡn sao?
Nực cười.
7
Ta rời cung về phủ, vừa vào cổng thì thị nữ thân cận là Nguyệt Lộ vội đón, trao cho ta lò sưởi tay.
“Tiểu thư, tình hình thế nào rồi?”
“Chuẩn bị bút mực.”
Nếu không muốn bị biến thành món đồ thì đừng để người giật dây.
Nhưng dù miệng ta nói cứng cũng phải nhìn nhận Hoắc gia hiện nay khó bề trụ vững.
Vậy nên Hoàng đế mới để mặc Lục Bạch Du dẫm đạp thể diện Hoắc gia.
Lại muốn ta nhận rõ thực tế.
Chờ kịch hay đủ rối nhưng còn không nỡ vứt bỏ những gì Hoắc gia vẫn nắm trong tay cùng thế lực còn sót lại trong quân.
Thế là ban cho ta một ân điển: làm bình thê của Lục Bạch Du, tưởng như ân sủng thực chất là muốn vơ vét.
Ta lấy từ trong ống tay áo ra một tờ giấy mỏng, đặt lên lửa đốt.
Đó là mảnh giấy cô mẫu bí mật gửi ta lúc rời cung.
Trên đó viết: “Đế muốn gả Sùng Nguyệt cho Chiêu quốc để giữ hòa hiếu.”
Sùng Nguyệt là con gái duy nhất của cô mẫu, năm nay vừa cập kê.
Thể trạng tỷ ấy yếu ớt lại sợ lạnh, đến mùa đông liền phải đóng cửa bồi bổ.
Mà Chiêu quốc lại nằm về bắc Đại Ung, quanh năm tuyết rơi.
Tuyệt đối không thể gả đi.
Hiện tại chỉ là chuyện hôn sự của ta và Sùng Nguyệt.
Nhưng lâu dần sẽ có ngày mọi người Hoắc gia đều chẳng toàn mạng.
Ta khẽ xoa trán, trong lòng càng lạnh.
Hoắc gia đã trở thành cá nằm trên thớt của vương quyền, chỉ đợi bị xẻ thịt.
Kết cục ai cũng khó toàn vẹn.
Đã vậy thì…
Ta áp ngón tay vào nhau để sưởi ấm, viết một bức thư rồi giao cho Nguyệt Lộ cầm đi.
Khi nàng ấy trở lại, ta đang ngồi dưới hiên uống rượu.
Nguyệt Lộ ôm tấm áo choàng dày nhất trong phủ, xót xa phủ thêm cho ta.
“Tiểu thư đang nghĩ gì vậy?”