Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Ta ngẩng mặt nhìn mảnh trăng khuyết trên trời, khẽ tự nhủ: “Ta đang nghĩ… Nửa đời trước bình an suôn sẻ, nửa đời sau ta vẫn muốn được hưởng thụ như thế.”

Sau đó chờ đợi 5 ngày.

Sáng sớm ngày thứ 6, ta cầm theo thứ đồ từ Vân Châu gửi đến rồi lập tức vào cung cầu kiến hoàng thượng.

8

Ta không có chức quan hay tước vị, vốn không nên được yết kiến hoàng thượng ở Thượng Thư Phòng.

Nhưng nghe nói Chiêu quốc vừa dâng hiến trân phẩm giúp kéo dài tuổi thọ, bệ hạ cao hứng nên nội thị liền trực tiếp đưa ta vào.

Vừa đến cửa, ta liền gặp người quen.

Lục Bạch Du vận triều phục, dáng vẻ cao ngất.

Bên cạnh hắn là một nữ tử xinh đẹp rạng rỡ.

Có lẽ đó chính là Tiết Lan Ánh.

Thấy ta, gương mặt tái nhợt của Lục Bạch Du thoáng vẻ ngạc nhiên: “Nàng tới làm gì?” 

Ta giữ ánh nhìn ngay thẳng, giữ lễ nghiêm cẩn: “Lục tướng quân khỏe đấy chứ, chịu ba mươi trượng đình xong mà giờ vẫn ung dung cười nói như thường được.”

Quả đúng như ta dự liệu, chỉ là qua loa chiếu lệ thôi.

Bệ hạ dẫu khó nhọc lắm mới quy phục được kẻ này, ắt phải sủng ái hắn.

Trong giọng Lục Bạch Du đầy vẻ không vui, hắn nói: “Bản tướng đã nhận hình phạt, nàng chẳng cần phải châm chọc mỉa mai.

Nàng chọn ngày khác, bệ hạ nhất định ban thưởng cho Hoắc gia.

Ban thưởng xong, thánh ý rõ ràng, hôn sự này sẽ không thể sửa đổi.”

Ta khẽ cười lạnh, không muốn nói nhiều.

Lục Bạch Du nghiến răng: “Hoắc Vân Lăng, tốt hơn nàng…”

Song lời còn chưa dứt đã bị một cánh tay khoác lấy.

“Du huynh, chàng đừng cãi vã với Hoắc tỷ tỷ.”

Tiết Lan Ánh quay sang ta, đôi mắt thoạt nhìn như trong suốt: “Hoắc tỷ tỷ, Du huynh cũng chỉ lo lắng cho tỷ, sợ tỷ lúc xuất giá bị dị nghị nên nguyện gánh mọi hậu quả từ việc ầm ĩ ở đại triều hội, tỷ đừng trách Du huynh.”

Câu nói vừa dứt, sắc mặt Lục Bạch Du liền dịu lại không ít.

Hắn nắm tay Tiết Lan Ánh, trong mắt tràn đầy sự tán thành cùng xúc động.

Đôi lứa tình thâm thật đẹp đẽ làm sao.

Ta khẽ chậc một tiếng: “Tiết phó tướng, ngươi quản Lục Bạch Du là được rồi, còn phải quản cả ta sao? Ngươi là cái thá gì chứ?”

“Hoắc Vân Lăng!”

Sắc mặt Lục Bạch Du chợt đanh lại.

“Đối với ta, về sau nàng ấy cũng là thê tử.

Về đối ngoại, nàng ấy từng trấn thủ biên cương khiến người đời đều phải nể phục.

Lan Ánh đầy chân thành thế mà nàng lại sỉ nhục nàng ấy, đây phải chăng là gia phong của Hoắc gia sao?”

“Du huynh, chàng đừng nói vậy, Hoắc tỷ tỷ ở chốn kinh thành, xuất thân cao môn, nếu có thành kiến với chúng ta e cũng là lẽ thường.

Rồi ngày sau chúng ta chung một mái nhà, sớm muộn gì ta cũng khiến tỷ ấy gạt bỏ thành kiến, chàng tin ta, được không?”

Ánh mắt nàng ta toát vẻ ấm ức, giọng điệu lại khéo léo khuyên can.

Giỏi khơi mồi lửa thật.

Ta hạ tầm mắt, ngắm nhìn đôi tay của Tiết Lan Ánh.

Trông có vẻ từng thô ráp nhưng chỉ mỏng manh vài vết chai.

“Quả là ta có điều không phải, Tiết phó tướng thống lĩnh doanh Kỵ Binh dũng mãnh ở biên cương, nhiều phen cầm đao nắm thương lập công.

Nay khắp đế đô đều biết, Lục Bạch Du dâng sớ xin phong thưởng cho ngươi, có khi chẳng mấy chốc ngươi sẽ thành nữ tướng quân thứ hai của Đại Ung.

Ta phải… Kính phục chứ.”

“Nàng ấy sẽ được như thế.”

Giọng điệu Lục Bạch Du vô cùng gay gắt.

“Nàng tưởng chỉ có Hoắc gia cao môn mới cho ra tướng quân ư? Nàng vẫn ngạo mạn như thuở nào.”

Chỉ có điều, Tiết Lan Ánh hơi chớp mắt, tựa như lộ chút vẻ chột dạ.

9

Bên trong Thượng Thư Phòng thoang thoảng hương khói, mùi thơm đậm đà kéo dài.

Ta từng ngửi hương này trong khố phòng của gia gia, nghe nói đây là đặc sản của Chiêu quốc, có thể nhập dược an thần, hun đốt kéo dài thọ mệnh.

Hoàng đế nửa nằm trên ngự án, thấy ta bước vào liền lộ ra nét mặt mỉm cười nửa như giễu cợt: “Thật hiếm khi khanh tới.”

“Thần nữ bái kiến bệ hạ, hôm nay Vân Lăng tới đây là muốn dâng lên bệ hạ một vật.”

Nội thị dâng vật lên, ngài mở ra có phần hời hợt, thoắt cái sắc mặt liền thay đổi.

“Ấn tín của trường ngựa Vân Châu sao?”

Trường ngựa Vân Châu là nơi cung cấp bảy phần chiến mã cho Đại Ung, chính là gốc rễ của Hoắc gia ở biên quân.

Hoàng gia bấy lâu chưa chạm vào được, nay chính tay ta hiến dâng.

Ngài khẽ nhíu mày, ngón tay gõ nhè nhẹ lên ấn tín, ánh nhìn trầm lắng khó lường.

“Hoắc gia thật sự muốn thế ư?”

Ta mỉm cười nhạt, giọng chậm rãi: “Về công, hiện triều cục chưa yên, Hoắc gia nguyện dốc hết sức mình chung tay gánh vác.

Về tư, ta ghi nhớ ân tình cô phụ.

Ngài vì hôn sự của thần nữ mà không tiếc trừng phạt Lục tướng quân.

Nay ngoài kia thiên hạ xôn xao bảo hoàng gia độc đoán, ngăn cản một đôi công thần nên duyên, thật khiến thần nữ thấp thỏm.

Thần nữ sợ rằng mình đã làm bệ hạ bị dị nghị.”

Hoàng đế khẽ cau mày như đang cân nhắc điều gì.

“Hiện nay, Trạch và Lương rối loạn, Chiêu quốc chưa tỏ rõ thái độ.

Đại Ung có thể vắng Hoắc Vân Lăng nhưng không thể mất lòng trung thần.

Kính mong bệ hạ chớ bao bọc thần nữ nữa, e rằng như thế sẽ khiến lòng trung thần nảy sinh hiềm khích, Vân Lăng ắt sẽ mang tội muôn đời.”

Ngài nhìn ta, hồi lâu mới chậm rãi bật cười: “Quả nhiên Hoắc Vân Lăng.

Nhưng nhỡ đâu Lục Bạch Du lại muốn nối lại hôn ước này thì sao?”

Ta cúi dập đầu: “Khi xưa ngoại tổ phụ dạy bảo, tôn tử Hoắc gia nhận ân đức vua ban cũng phải hết lòng báo đáp.

Hôn sự của thần nữ không chỉ là tình riêng nhi nữ mà còn liên quan đến quốc gia đại nghĩa. 

Dẫu Lục tướng quân có giữ lại thể diện cho Vân Lăng thì hôn sự này liệu có ý nghĩa gì?”

“Ý nghĩa là gì?”

Ta ngước mắt, ánh nhìn phẳng lặng như mặt nước: “Hiện nay biên quân cần thời gian củng cố, Chiêu quốc có lẽ là biến số duy nhất.

Quốc quân Chiêu quốc chỉ còn một đệ đệ ruột là Sở Chước Phong nay đang làm chất tử ở triều ta, bệ hạ chẳng lẽ quên rồi sao?”

Hoàng đế thoáng trầm ngâm.

Quốc quân Chiêu quốc chỉ có duy nhất người đệ đệ ấy.

Năm xưa các thuộc quốc đều phản, chỉ Chiêu quốc không phản, âu cũng vì muốn bảo toàn hắn ta.

Khi trước ngoại tổ phụ ta từng ra ý để hắn ta sang Đại Ung, giờ có lẽ là lúc hữu ích.

“Thần nữ nguyện thành thân với vị chất tử của Chiêu Quốc, kết mối giao hảo dài lâu, giảm tai họa để yên lòng dân.”

Trong điện lặng như tờ hồi lâu, chợt hoàng đế bật cười.

“Vậy định ngày nào?”

“Mùng Sáu tháng Giêng.”

Ngày ấy, ta quen thuộc.

10

Mùng Sáu tháng Giêng vốn là ngày cưới của ta và Lục Bạch Du.

Chỉ là cách đây ba năm lại bị Lục Bạch Du lần lữa kéo dài bởi những trận chinh chiến triền miên.

Ban đầu hắn chỉ cần dẹp yên Trạch quốc lúc ấy muốn làm phản, xong việc đã có thể khải hoàn.

Nhưng hắn lại dâng tấu chương xin ở lại cầm binh.

Triều đình khen ngợi khắp nơi, ngợi ca hắn coi giang sơn là trọng, không vướng tình riêng.

Ta từng nghĩ thế.

Tùy chỉnh
Danh sách chương