Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dù ta biết hắn có tư tâm.
Muốn gom đủ công lao để lập chỗ đứng.
Muốn khống chế thêm quyền binh trong tay.
Ta chẳng ngại.
Ta sợ hắn nơi biên cảnh gian khổ liền chạy vạy lo liệu quanh năm.
Từ lương thảo ngựa chiến đến chi phí ăn mặc, lễ nghĩa quan trường.
Chỉ cần lo được là ta đều lo cả.
Cũng để mặc hắn dựa hơi Hoắc gia mà dần dần thực hiện mục đích của mình.
Về khoản này, ta và cô mẫu chung một suy nghĩ — Đại Ung cũng là nhà của chúng ta.
Hoắc gia đã bất lực trong việc thủ biên thì hãy để kẻ có thể giữ gìn lên thay.
Nhưng ta vẫn đánh giá thấp loại nam tử có bản lĩnh như hắn.
Giữ nước rồi lại ôm ấp phong hoa tuyết nguyệt.
Không bỏ lỡ cái nào.
Khâm phục thật.
11
Trước khi xuất cung, ta rẽ sang Ninh Huy Điện nơi Sùng Nguyệt trú ngụ.
Cô mẫu vốn tin tức linh thông nên đã đến trước ta một bước.
Người tức giận đến nỗi lấy ngón tay chọc trán ta, khó nén cơn phẫn nộ: “Bảo con nghĩ cách chứ đâu phải bắt con lấy mình ra làm vật hi sinh!”
Sùng Nguyệt nép vào lòng ta, giọng nhẹ nhàng: “Mẫu hậu, lẽ ra người đừng để muội muội biết chuyện này, hài nhi tự có cách…
Nhưng người có tức giận hơn nữa thì nay việc cũng đóng đinh rồi.
Còn thay đổi gì được nữa đâu…”
Cô mẫu càng thêm lửa giận.
“Thế nhưng mẫu hậu ơi, hôm nay muội muội làm vậy đã là biện pháp tốt nhất rồi.”
Sùng Nguyệt khẽ cọ vào vai ta, vừa xót xa vừa bất lực.
“Năm xưa phụ hoàng e dè Hoắc gia, dồn người vào bẫy, tước quân quyền của người rồi lập người làm hoàng hậu, từ đó chẳng còn lên được chiến trường.
Giờ lại muốn để Lục Bạch Du cưới muội muội làm bình thê cũng là nhằm tước binh quyền, lấy hôn nhân để xây nhà giam cho nữ nhi.
Chỉ cần muội muội chưa gả thì nhất định hoàng thượng sẽ dùng việc từ hôn để tạo thêm nhiều biến cố, biến muội muội thành con cờ trong tay.”
Ta nhìn tỷ tỷ vừa mới cập kê, trong lòng đau xót.
Giọng nàng ấy bình thản mà phơi bày tường tận mưu tính của hoàng đế.
“Vị chất tử Chiêu quốc kia thân phận mẫn cảm lại chỉ là một thư sinh mỏng manh, muội muội sẽ không chịu thiệt.
Dẫu có gì khác…
Muội muội, kẻ ngày ngày ẩn mình nơi tịnh thế có lẽ là bậc thiên nhân, muội cũng chẳng thiệt đâu.”
Cô mẫu nghe thế bèn vặn tai nàng ấy: “Người ta ẩn mình không ra khỏi phủ sao con biết dáng dấp người ta như thiên nhân chứ?!”
Ta mỉm cười, ngẩng lên nhìn rường xà.
Trên đó có một thiếu niên vận hắc y đang ngồi xổm lặng lẽ, nét mặt phẳng lặng.
Đã đến lúc rồi.
Ta gật nhẹ với hắn ta, hắn ta khom đầu đáp lại, nhẹ nhàng phóng xuống và quỳ một gối.
Ta khẽ nói: “Sùng Nguyệt tỷ, nay tình thế biến động, hãy để Nguyên Tranh đến Vân Châu đi.”
Sùng Nguyệt lập tức sững sờ, mắt hoe đỏ.
Nàng ấy ngoảnh mặt, giọng thì thào: “Nghe theo muội muội vậy. Chàng đi sớm về sớm, đừng chết nơi đó…”
Đêm ấy, một người một ngựa rời kinh, trực chỉ Vân Châu.
Với tính khí của bệ hạ, lẽ nào ngài muốn để Lục Bạch Du trở thành Hoắc Quốc Công thứ hai sao.
Vậy thì ta sẽ giúp ngài gieo một mũi đao chia quyền.
12
Tin tức trong kinh lan rất nhanh.
Vừa ra khỏi Ninh Huy Điện, ta liền bị Lục Bạch Du chặn ngay ngoài cổng cung.
Mặt hắn như gỗ đá, giọng trầm đến đáng sợ: “Hoắc Vân Lăng, nàng điên rồi sao?!”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, băn khoăn chẳng rõ ta trong mắt hắn là kẻ thế nào mà hết lần này đến lần khác hắn đều cho rằng ta mất trí.
“Nàng giận ta thì cũng đâu cần làm thế? Tại sao có thể lấy hôn nhân ra làm trò đùa được chứ?”
“…Vậy còn với ngươi, chẳng phải cũng là trò đùa ư?”
Mặt Lục Bạch Du tối sầm hẳn như thể bị tát mạnh một cái.
Còn Tiết Lan Ánh thì đứng một bên dịu dàng nắm tay hắn: “Du huynh, ta xin lỗi, vì ta mà chàng và Hoắc tỷ tỷ trở nên bất hòa, ta…”
“Ngươi đủ rồi.”
Ta ngắt lời nàng ta.
“Hai người các ngươi thật đúng là một đôi trời sinh.
Hắn vừa muốn có người trong lòng vừa muốn lợi dụng ta để thâu tóm dần ảnh hưởng của Hoắc gia nơi quân doanh.
Ngươi thì vừa muốn hạ thấp ta vừa muốn dựng mình lên thành kẻ khoan dung hiền đức.
Giờ thì mỗi người một ngả, cũng chẳng ai nợ ai.”
Tuy buông trường ngựa khiến ta đôi phần tiếc nuối nhưng dứt được một mớ rắc rối, vậy thì cũng đáng.
Sắc mặt Tiết Lan Ánh tái nhợt, vành mắt ngấn đỏ tựa như chịu vô vàn tủi hổ rồi lấy tay che mặt chạy đi.
Lục Bạch Du sững sờ thoáng chốc sau cùng vẫn đuổi theo nàng ta.
Chạy chưa được mấy bước, hắn chợt loạng choạng rồi ngã sóng soài.
Hình như… bị thứ gì bắn trúng.
Hắn vội đứng dậy đuổi theo Tiết Lan Ánh, không nấn ná thêm.
Đợi bọn họ đi khuất, ta thong thả bước lại, cúi xuống xem.
Dưới lớp bùn cạnh lối đi có một hạt châu màu mực không hề nổi bật.
Chất liệu không rõ.
Đưa lại gần nhìn, bên trong lấp lánh đường vân kim tuyến, tỏa ra mùi hương quen thuộc tựa loại hương đốt.
Ta suy nghĩ một thoáng rồi quay đầu nhìn sang tòa lương đình xa xa.
Xung quanh chẳng có ai.
Chỉ thấy tuyết đọng sau bậc thềm hơi lún, rõ ràng có người vừa ghé qua.
Thú vị lắm.
13
Khi ta về đến phủ Hoắc Quốc Công, vừa bước vào đã thấy một nam nhân vận y phục gấm thêu, chống trường thương, khập khiễng bước ra.
Ta sững lại.
“Phụ thân, chẳng phải người đang câu cá ở Giang Châu ư? Sao lại về đây? Trông phụ thân thế này… bị ai bắt nạt à?”
“Hứ, làm sao ta bị ức hiếp được! Nhưng nếu ta không về thì nữ nhi ta chẳng phải sẽ bị người ta ức hiếp đến chết sao!”
Ông xiết chặt cây thương, giận đến mức râu mép dựng ngược: “Đừng cản ta. Ta phải vào cung đòi bệ hạ một câu trả lời, bắt ngài trị tội Lục Bạch Du! Hắn bỏ được quân công thì Hoắc Ngôn ta cũng chẳng ngại bỏ chức tước tổ truyền, cùng lắm liều cả cái mạng này!”
“…”
Ta thấy ông nói năng hoang đường nhưng trong lòng vẫn thấy ấm áp.
Dẫu là nhi tử của gia gia, người kế vị tước Hoắc Quốc Công lại chẳng hề cậy tài cầm quân song với tư cách một người phụ thân, một phu quân, ông… vẫn không tệ.
Khó khăn lắm ta mới dỗ yên ông, hai phụ nhi cùng ngồi uống rượu trong sân.
Ông cúi đầu nhìn cây thương bên chân, thần sắc hiếm khi thoáng vẻ bùi ngùi: “Nói chứ, nếu ta giống cô mẫu con, từ nhỏ tập võ, làm tướng thì mọi chuyện liệu có khác không?”
“Có.”
Ta gật đầu.
“Có thể phụ thân còn chẳng sống được tới ngày con chào đời.”
“…”
Quân quyền mà quá lớn, ắt khiến hoàng quyền e ngại.
Hoàng quyền không cho phép biên quân thành quân đội của Hoắc gia, cũng chẳng để Hoắc gia tiếp tục sinh ra vị tướng quân kiệt xuất nào.