Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Chút tiểu xảo thôi, chỉ vì ta nghe có kẻ muốn ngăn cản hôn lễ này nên răn đe họ một phen thôi.”
Trong ánh đèn chập chờn, ta nhìn rõ gương mặt Sở Chước Phong.
Một thoáng cứng lưỡi.
Hóa ra lời đồn Chiêu quốc lắm mỹ nam không lừa ai.
Hắn chậm rãi cong khóe môi: “Phu nhân đừng giận, từ nay về sau phu nhân muốn biết điều gì ta sẽ kể hết cho nàng, được không?”
Ta suy nghĩ một chút, bèn nới lỏng roi.
Vị chất tử Chiêu quốc này biết võ hay không thì trong “lồng” cũng chẳng có đất dụng võ.
“À đúng rồi.” Sở Chước Phong chống tay ngồi dậy, đôi mắt đong đầy ý cười: “Cao quý tuyệt vời, phong nhã thoát tục, tuyệt thế dung nhan… Đa tạ phu nhân đã quá khen.”
Mặt ta thoáng nóng, cúi đầu lấy từ túi gấm bên hông ra viên châu đen, kẹp giữa hai ngón tay đưa cho hắn.
Sở Chước Phong liếc ta một cái, chợt cười nhẹ, rạng rỡ như nắng xuân.
Khoảnh khắc sau, hắn cúi đầu, ngậm lấy hạt châu rồi nhướng mày, mơ hồ nói: “Tay tê mất rồi, làm phiền phu nhân.”
Hai chữ “làm phiền” kia, hắn nói ra còn rõ hơn chữ in.
18
Kể từ hôm hôn lễ ồn ào ấy, Lục Bạch Du không tới tìm ta nữa.
Sang đầu tháng Hai, Lương quốc bắt đầu rục rịch, bệ hạ lại sai hắn ra biên giới.
Tiết Lan Ánh muốn tìm cớ ở lại nhưng thánh ý khó trái, nàng ta cũng phải đi.
Hai người chia quân làm hai ngả, Lục Bạch Du dẫn đầu tiến sâu vào Lương quốc, Tiết Lan Ánh đóng ở cõi biên Đại Ung.
Ai ngờ Lương quốc cấu kết với Trạch quốc bất ngờ tập kích.
Tiết Lan Ánh trở tay không kịp bị đánh thua tan tác còn bỏ thành chạy trốn.
Nếu không nhờ đội quân do Vân Châu phái đến vận chuyển chiến mã kịp lúc trấn an, tạm thời thay quyền chỉ huy bảo vệ thành, chặn đứng kẻ địch bằng một chiến thắng oanh liệt thì e rằng họa to đã giáng xuống.
Trận này khiến cục diện quân doanh mới vừa ổn định lại biến động.
Tướng lĩnh rời trận địa mà bỏ trốn quả là nỗi nhục nhã tột cùng, bệ hạ thịnh nộ sai ám vệ đuổi bắt Tiết Lan Ánh.
Nào ngờ nàng ta đã sớm lẩn trốn.
Nhưng cuối cùng vẫn không thoát được.
Sở Chước Phong xòe tờ mật thư, lười biếng buông lời: “Hoàng huynh bảo rác của nhà ai thì nhà ấy thu dọn, đã sai người đưa về đây.”
Ta gác bút, ngước nhìn đôi mày thanh tú của hắn, giọng điệu trêu chọc: “Đế vương nhà chàng không nhân cơ hội này mà đòi điều kiện gì sao? Tỉ như đổi nhị điện hạ trở về vậy?”
Sở Chước Phong khẽ ngoắc tay, ngón tay tựa ngọc xoắn lấy sợi tóc ta, giọng thờ ơ: “Ta vốn cao quý lắm, một Tiết Lan Ánh làm gì đổi được ta.
Hơn nữa, ta hiện đã vào rể Hoắc gia, nếu thê chủ không đồng ý ta đâu dám về.”
…Ta lườm hắn một cái.
19
Đúng như Sở Chước Phong nói, Tiết Lan Ánh bị áp giải về kinh.
Bệ hạ sai ám vệ thẩm vấn kín, chờ Lục Bạch Du khải hoàn rồi sẽ chém đầu.
Một nữ tử vốn chỉ có chút võ vẽ tàm tạm lại khéo lấy lòng, xinh đẹp đôi phần.
Thế là có kẻ ngu ngơ sẵn lòng tâng bốc giúp nàng ta chia bớt chút quân công.
Cứ thế leo lên tầng tầng, cho tới khi bám lấy được Lục Bạch Du – kẻ ngu muội lớn nhất.
Trong suốt quãng nàng ta thăng tiến, biết bao tướng sĩ vì nàng ta mà vong mạng hoặc bị nàng ta dắt mũi hại chết.
Còn Lục Bạch Du đắm chìm trong hương sắc, trong cái gọi là tri kỷ chân tình liền cam tâm cho nàng ta hưởng bớt phần công lao dễ có.
Nếu đợt này Lương quốc và Trạch quốc không đột ngột liên minh chắc Tiết Lan Ánh lại tiếp tục được tiếng “thủ thành lập công” như mấy lần trước.
Mà dẫu Lục Bạch Du có nhận ra điều gì e cũng chẳng để tâm.
Vì hắn ta là Thượng tướng quân cứu Đại Ung thoát khỏi cơn nguy khốn, muốn ban cho một nữ tử nghèo khó hư danh quân công thì đã sao.
Gia gia ta từng khen Lục Bạch Du có cái khí xốc nổi, là tài năng hiếm hoi.
Nhưng phụ thân lại bảo thứ đó chẳng phải là khí phách mà là ngông cuồng, là tự mãn, là một lưỡi dao làm hại cả mình lẫn người khác.
Vả lại, lý do bệ hạ sẵn sàng xử quyết Tiết Lan Ánh còn một lẽ — ngài đã thấy Nguyên Tranh.
Chốn triều đình nổi lên một kẻ không bối cảnh nhưng trung thành và có bản lĩnh, không kém gì ai.
20
Mãi ba tháng sau, Lục Bạch Du khải hoàn về với quân công chiếm mười thành của Lương quốc.
Tưởng hắn ta làm lớn chuyện, nào ngờ chẳng có động tĩnh gì.
Hắn ta không làm loạn, công với tội coi như bù trừ, vẫn là Thượng tướng quân.
Chớp mắt đã sang tháng Tám, trong cung mở tiệc ngắm thu.
Ta dẫn Sở Chước Phong theo dự yến.
Hắn khoác một bộ áo dài xanh khói, tay áo rộng thướt tha, bước đi tiêu sái như mây trôi lững lờ.
Dáng mày mắt thật mỹ miều, pha thêm nét hờ hững chẳng vướng bụi đời, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng chén rượu.
Khiến mọi người không khỏi ngoái nhìn liên tục.
Bọn họ chỉ đôi lần ngoái lại nhưng riêng Lục Bạch Du thì ánh mắt gần như cắm chặt bên chỗ chúng ta.
Hắn ta tiều tụy hơn so với trước, trên má còn in một vết sẹo.
Đôi mắt ngầu đỏ ẩn chứa cơn sóng ngầm phẫn uất.
Chợt Sở Chước Phong ghé sát: “Phu nhân, nho.”
Ta đang lột một quả nho liền thuận tay đưa tới bên môi hắn.
Ai ngờ hắn hé miệng cắn luôn, vừa khéo lại cắn trúng ngón tay ta, nặng chẳng nặng, nhẹ chẳng nhẹ.
Ta sững sờ định rụt tay lại, hắn nghiêng đầu cười khẽ còn liếm khóe môi đầy ẩn ý.
Ta liền giơ tay nện cho hắn một cú, ra dấu hắn kiềm chế chút.
Liếc mắt thoáng qua, ta bắt gặp ánh nhìn đỏ ngầu của Lục Bạch Du đối diện, nắm đấm hắn ta siết đến trắng bệch.
Sở Chước Phong không buồn che giấu, tiện tay nâng chén lưu ly, lười nhác lắc lắc về phía đối phương như chào mời.
Trong mắt Lục Bạch Du sôi trào cảm xúc đến dọa người, suýt nữa thất thố bèn vùng vằng bỏ ra ngoài.
21
Chưa kịp thấy Lục Bạch Du trở vào, cung yến đã sớm tàn.
Vì sao ư, vì bệ hạ chẳng còn hơi sức chống đỡ, ngay cả hứng thú nghe hết khúc nhạc cuối cũng không có.
Chỉ nửa năm không gặp, ngài đã thêm phần già yếu, giữa hai hàng mày dường như có vẻ bệnh bạc phếch.
Nghe đâu cả dược phẩm bổ dưỡng Chiêu quốc dâng tặng cũng phải đốt gấp đôi, hun suốt ngày đêm.
Xem sang cô mẫu đang ngồi bên vẫn lộng lẫy uy nghi, khí sắc tuyệt vời.
Ta cùng người chạm mắt, người lặng lẽ gật đầu.
Trước khi rời cung, cô mẫu có đôi lời muốn nói với Sở Chước Phong.
Ta đứng ngoài điện, tựa lan can ngắm đêm.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Không phải hắn.
Ta ngoảnh đầu, bắt gặp Lục Bạch Du ướt sũng đứng dưới ánh trăng.
Tóc xõa rối bết vào mặt, giày cũng rơi mất một chiếc, trông thảm hại vô cùng.
Hắn ta nuốt khan, giọng điệu khản đặc: “Vân Lăng…”
Hắn ta đưa tay, trên lòng bàn tay yên lặng nằm hai mảnh ngọc bội trong suốt—
Đó chính là tín vật ta đã quăng xuống hồ khi xưa.
“Ta vớt chúng trở lại rồi, ta hối hận… nàng về với ta đi.”
Nếu là ngày trước, ta hẳn thấy nực cười.
Nhưng nay, ngay cả nửa câu ta cũng lười nói.
Đúng lúc ấy, phía dưới lan can vọng lên tiếng gọi ôn hòa.
Ta cúi xuống, bắt gặp cặp mắt Sở Chước Phong thấp thoáng nét sáng, ngập khí trong ngần.
Hắn dang hai tay, hơi nhướng mày chờ đợi.
Ta bỗng thấy niềm vui dâng tràn, không do dự tung mình từ đài cao, rơi gọn vào vòng tay thoang thoảng hương trầm.
Hắn ôm ta rời hoàng cung.
Đêm đen thăm thẳm phía sau.
Nếu ta đang tiến đến nơi tinh tú rạng ngời thì cớ chi phải ngoái đầu nhìn lại nữa?
22
Thêm một năm nữa trôi qua, hoàng đế lâm bệnh nặng nằm liệt giường.
Ngài mời đủ đại phu cũng không thể cứu vãn.
Qua mùa đông, ngũ quan mất hết, mang theo oán hận mà nhắm mắt lìa đời.
Cô mẫu giữ Sùng Nguyệt bên cạnh nhưng vẫn kêu ta ở lại.
Trong phòng bệnh nồng mùi dược, người lặng thinh mỉm cười, đến cuối cùng cũng lệ rơi đầy mặt.
Khi xưa hoàng đế đối xử với cô mẫu có thoáng chút dịu dàng, nhưng rốt cuộc vẫn là dã tâm mưu lược.
Một khi bị quyền thế chi phối ắt có kẻ phải chết.
Con nối của hoàng đế thưa thớt, chẳng ngờ khi ngài băng hà lúc còn tương đối trẻ, mấy vị hoàng tử của sủng phi mới chỉ là thiếu niên.
Thế là nữ đế đăng cơ, niên hiệu Vĩnh An.
Ngày đầu tiên Sùng Nguyệt lên ngôi, hạ chỉ phục chức Tướng Quân Bình Tây cho cô mẫu.
Từ đó trời cao đất rộng, không còn giam cầm.
Hoắc gia vô ưu.
23
Lần cuối ta gặp Lục Bạch Du là năm Vĩnh An thứ ba.
Tại đại lao.
Trước đó, Tướng Quân Bình Tây Hoắc Than Sương và Tướng Quân Phi Hồng Nguyên Tranh liên thủ bình định hoàn toàn Lương quốc, Trạch quốc.
Còn cùng quốc quân Chiêu quốc hương nghị ở biên ải, thiết lập minh ước không xâm phạm lẫn nhau.
Ấy thế mà xe loan đưa nhị điện hạ Chiêu quốc về nước lại bị Lục Bạch Du tự ý dẫn quân bao vây tập kích, khiến Sở Chước Phong bị trọng thương.
Nếu không có quân cứu viện kịp thời, hắn e đã vong mạng.
Ta chỉ muốn giết hắn ta.
Nhưng khi đứng trước mặt hắn ta, ta lại thấy bẩn.
Thôi để Sùng Nguyệt quyết định.
Hắn ta ngẩng lên, giọng điệu khản đặc: “Vân Lăng… Ta chỉ muốn đi tìm nàng! Ta chỉ không muốn nàng rời xa ta!”
Ta cười nhạt: “Lục Bạch Du, đừng tự lừa mình nữa. Ta nhớ gia gia từng tán dương ngươi đủ điều. Ngươi là anh hùng, là tài soái thậm chí xứng làm một cõi hùng chủ.
Chỉ duy có một câu, người bảo rằng dã tâm của ngươi quá nặng.
Ngươi không muốn làm vua nhưng lại muốn đứng trên vạn người.
Cho nên ngươi muốn tái khơi mồi lửa chiến tranh, như vậy mới có chỗ cho ngươi phô bày tài năng, đúng không?”
Mặt Lục Bạch Du xám ngắt.
Hồi lâu, hắn ta cười thảm: “Vân Lăng… Cuối cùng, vẫn là nàng hiểu ta nhất.”
Ta xoay gót bước đi.
Vừa đến cửa bộ hình liền thấy Nguyệt Lộ ho khan mấy tiếng rất gượng gạo.
Ngay sau đó, một bóng áo trắng thoắt cái ngã soài ra nệm xe.
Ta sững lại rồi giận dữ trừng mắt với Nguyệt Lộ.
Vén rèm chui vào xe, ta bảo phu xe: “Trước hết đến chùa Báo Ân ngoài kinh, sau đó đến tiệm Vân Đoạn Trang.”
Sở Chước Phong khẽ mở mắt, rên rỉ.
“Khụ… Không phải đến… y quán ư?”
Ta nghiêng đầu liếc hắn, khóe môi vẽ nụ cười nhàn nhạt: “Đúng lúc gặp Minh Thái y cũng tới ngục thăm, lão nhân gia bảo thương thế của chàng quá nặng, không cứu nổi.
Hay đem chàng chôn ngoài chùa Báo Ân, ta còn kịp tới Vân Đoạn Trang may vài bộ đồ goá phụ.”
Mặt hắn tái đi rồi gắng ngồi dậy, dịch sát lại ta, cười mơn man: “Ta vẫn sống được.”
“Ta thấy khó mà tin.”
…
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh men theo con ngõ lát đá xanh, trên mái hiên mây tan, trời quang tươi sáng.
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!