Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta ôm vò rượu đầy ngơ ngác, hành lang thì chạm Thanh Đào đang vội vàng bưng chậu nước. Ta định miệng, nàng đã nhìn thấy ta như ân xá.
Nàng gần như bật khóc:
“ mau tới khuyên chủ quân , vết cũ ngài tái phát, sống c.h.ế.t không cho ai lại gần!”
Chưa kịp hiểu chuyện, ta đã bị mấy gia xúm vào đưa thẳng đến trước Ô Quan.
Hắn vẫn ở căn từ thuở thiếu niên, giữa sân là long não đại thụ cành lá sum suê, rợp che kín bốn phía, xanh thẫm âm u.
Hắn chưa từng chịu cắt tỉa. Ta còn rõ, trước kia hoa công không ý chặt mấy nhánh đem bán, hắn vốn chẳng phải so đo với kẻ nghèo, vậy lần giận đến đỏ cả mắt.
Về sau mới biết, do tổ tiên nhà họ Ô trồng, tuổi gần trăm năm.
Lúc nhà lần lượt khuất , hắn đơn độc không nương tựa, là chỗ gửi gắm duy nhất.
Ta còn mải chìm trong ký ức, Thanh Đào đã sốt ruột, không nói không rằng gõ mạnh cửa, lớn tiếng:
“ tới rồi, chủ quân mau cửa !”
trong im lặng.
Nàng lại nói:
“ ngoài nóng thế này, mới khỏi bệnh, lỡ bị nóng hại thì biết sao!”
Ta nghe chột dạ. Trong thầm nghĩ, ta đối với hắn quan trọng đến mức nào đâu, lấy ta khổ nhục kế hắn chịu cửa ư? Thanh Đào thật sự đã đánh giá ta quá cao.
Không ngờ lời nàng dứt, trong vang lên một tiếng động.
Cửa , ánh xanh rợp lá rơi loang lổ lên gương tái nhợt đẫm mồ hôi Ô Quan. Hắn mặc y phục mỏng, n.g.ự.c thấp thoáng vết sẹo dữ tợn chìm vào tối bụng.
Đôi mắt đen lạnh như băng hơi đảo, rồi dừng lại ta.
08
Ta nuốt khan cổ họng, còn chưa kịp phản ứng thì Thanh Đào đã đẩy ta vào trong, tiện tay đặt chậu nước cùng thuốc trị trong .
“ phiền rồi!”
“Phịch.”
Cửa đóng lại.
Ta ôm một vò rượu, lạc lõng đứng trước Ô Quan.
Hắn liếc vò rượu trong tay ta, không ta định gì, chỉ cửa sổ, hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng:
“ ngoài .”
ôm tính toán, ta sao chịu bỏ cơ hội khó có này, bèn đứng nguyên, không nhúc nhích.
Cúi mắt ngập ngừng :
“Ngươi bị gì vậy?”
Một lúc lâu, không nghe đáp lại.
Ta ngẩng lên, thấy Ô Quan nằm nghiêng quay lưng về phía ta trên tháp, đôi chân dài co lại, cả run rẩy trong cơn đau đớn đè nén.
“Ô Quan?”
Ta bước tới, hai tay hắn nắm chặt tì vào ngực, cằm căng cứng, mắt nhắm chặt, thái dương lấm tấm mồ hôi.
Giống hệt dáng vẻ ta từng lén nhìn thấy hắn phát sốt trong đêm tuyết năm xưa.
Chỉ là lần này, không có đại ta vụng trộm mời tới, hắn còn không cho ai bước vào, chỉ còn lại một mình ta — kẻ chẳng biết y thuật, nhất thời bối rối.
Bỗng ánh mắt ta bị một vệt đỏ đập vào.
“Ô Quan, ngươi chảy m.á.u rồi!”
Là vết chéo mới bụng, cùng m.á.u tươi rịn từ kẽ tay đang siết chặt.
Rốt cuộc là thứ thế cũ gì hắn phải gắng chịu đến vậy?
Ta vội đặt vò rượu , định gọi , không ngờ bàn tay buông đã bị hắn nhắm mắt bắt lấy, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, gằn giọng:
“Không gọi … nếu nàng không , thì ở lại đây…”
Hắn không tin ta, nên vẫn siết chặt cổ tay ta không buông.
Ta đành ngậm miệng, thầm nghĩ: đúng là tốt bị coi như gan lừa.
Nhưng trông hắn đau đớn quá, ta lại nuốt những lời oán thầm, đứng cạnh một lúc lâu, sau cùng dứt khoát ngồi mép tháp.
Hắn vùi đầu vào gối, ta không nhìn rõ vẻ , chỉ có thể đoán cơn đau từng lần ngón tay hắn bất chợt siết chặt.
Điều đó khiến ta tới ngày xưa hắn bệnh nặng, đại ngoài nói hắn đã ngủ, ta mới vào thăm, và hắn cũng bất ngờ nắm tay ta như vậy.
Cơn sốt cao biến một thiếu niên kiêu ngạo thành chú chim non yếu ớt. Trong mơ màng, hàng mi khẽ rung, một giọt lệ lăn từ khoé mắt gối.
“Mẫu thân…”
Tiếng gọi ấm ức , khiến ta tới chính mình, những giật mình tỉnh giấc vẫn nắm chặt long bào ca ca. Ca ca bảo, ta luôn gọi “Mẫu hậu” trong mơ.
Cũng từ khoảnh khắc đó, ta mềm với hắn. Đến ca ca bảo ta hạ độc g.i.ế.c hắn, ta không nỡ, còn âm thầm sai tiên sinh hắn đưa hắn rời .
Nào ngờ nay lại tới lượt ta tìm cách thoát khỏi tay hắn để cầu tự do.
trời lặn, căn này bị tán ngoài sân phủ càng thêm tối, chỉ có mấy đốm sáng loài côn trùng giữa lùm , thỉnh thoảng loé vàng bay khóm dành dành.
Hương hoa mùa hạ nồng nàn.
Ô Quan ướt đẫm, cuối cùng cũng vượt cơn đau cũ. Hắn ngẩng dậy, ta mang rượu đến gì.
Ta đáp là để mừng sinh thần.
Hắn trở mình, đôi mắt đen láy trong vắt như gột rửa, tựa hai chiếc đèn lồng nhỏ lộng lẫy.
Chỉ một cái chớp mắt, dường như căn bừng sáng.
“Nàng còn .” — hắn nói.
Ta khẽ gật đầu.
Có lẽ ánh sáng lờ mờ khiến nét ta trông hiền hoà, khiến Ô Quan sinh ảo giác rằng những ân oán giữa ta và hắn đều có thể xoá bỏ.
Hắn nhận chén rượu ta mời.
Ta không chớp mắt, nhìn hắn đưa chén lên môi.
Sắp uống vào, hắn bỗng dừng lại, :
“Nàng không uống sao?”
09
bàn tay ta trống không, căng thẳng đến co nhẹ đầu ngón tay.
Trong óc xoay nhanh tìm một lý do thoái thác.
Ô Quan khẽ nhướng mày, bỗng :
“Quên mất, nàng uống rượu không .”