Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

Nghe nói việc gây chấn động triều đình, nhưng cảnh Ô Quan huyết tẩy kẻ thù vẫn rành rành, một triều vua một triều thần, đám thần há dám thời khắc cao giọng luận mấy lời hư sáo kiểu “nữ tử vô tài chính là đức”.

Huống hồ, không ít kẻ phản đối nữ học từ thời đè ép đến chẳng xoay mình; hoàng huynh ta dẫu phế nữ học, cũng không dám công khai phủ nhận chính sách của .

là…

Ta kinh ngạc nhìn Ô Quan:

“Chuyện giao cho ta ư? Ta không biết quan đâu.”

Giữa hè, trời nóng hầm hập.

“Hễ ngồi vào vị trí ấy, tự khắc biết nào.”

Chân thương chưa khỏi, Ô Quan vẫn ngồi kiệu vào triều. Về đến phủ, mồ hôi ướt lưng, tháo mũ quan, cúi xuống vục nước chậu rửa qua mặt.

quan bào rộng thùng thình, vấy ướt một mảng.

Ta nhìn không xuôi mắt, khẽ chau mày, đặt thánh xuống, tới xắn cho hắn.

Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng sững lại.

Ngón ta khựng cứng, lập tức rụt về, tránh ánh mắt hắn:

“… Đây chính là nguyên do quyết giữ ta kinh?”

Ô Quan nhìn ta, lau khô , chậm rãi nói:

“Nàng là nữ nhi của , nỗi tiếc nuối lớn chẳng là hoàng huynh nàng chưa nối được chí nguyện của bà sao?”

Thấy ta né tránh, hắn buông khăn xuống:

“Ngày trước phủ, hễ là nữ nhi, nàng đều bắt biết chữ, đọc sách. Ngay cả Chu tiên sinh về sau cũng nói, với tài hoa của nàng, nếu là nam nhân, bá quan năm ấy hẳn muốn nâng nàng lên ngôi đế.”

“Nhưng ta không cho rằng nàng vui khi hoàng đế.”

Ta khẽ khựng lại.

Bóng hắn cao lớn che khuất ánh nắng hè ngoài cửa, từng lời làn gió mát rượi:

“Nàng không muốn giam hoàng thành, nhưng bạo chính của hoàng huynh lại khiến nàng không đi, vì vậy mới thống khổ, thà c.h.ế.t phế điện cũng chẳng chịu mở miệng cầu ta cho một đường sống.”

Ta cắn môi run rẩy, trừng mắt nhìn hắn:

tưởng hiểu rõ ta lắm sao? Mà tùy tiện định đoạt cuộc đời ta?”

Ô Quan bình thản nhìn ta:

“Ta không muốn định đoạt nàng, là cho thêm một đường để chọn. Đi đến hôm nay, nếu nàng muốn rời, ta không ngăn.”

“Việc nữ học ta cũng , nhưng ta chẳng nữ tử, tốt hay không, đúng ý hay không… khó mà nói.”

Hắn cầm thánh , định quay người đi.

“Ai nói là ta không !”

bụng dạ thật nhiều mưu kế, hừ.”

Ta nhanh đoạt lấy thánh , ánh mắt hàm ý khó đoán của hắn, hất hắn ra, chạy mất.

Ấy là lúc trời nóng năm, cũng là năm thứ mười sau khi qua đời, nữ học phế bấy lâu cuối cùng được khôi phục tại kinh thành.

16

Ta nhậm chức tế tửu của nữ học — một chức quan không lớn không nhỏ.

Nhờ một vị nhiếp chính vương chống lưng, ta không bó buộc, quyền hành lại khá tự chủ, đến cả việc xin ngân khoản từ Hộ bộ cũng dễ dàng.

là nữ học bắt đầu thu nhận nữ tử bình dân, bất kể xuất thân sang hèn, hễ muốn đọc sách, học viện đều cấp miễn phí hai bữa sớm và trưa.

Nữ tử nhà nghèo chép sách đổi lấy phí dụng.

Chẳng mấy chốc, những nhà vốn xem gái là gánh nặng lại thường là những người đầu tiên đưa tới.

khổ một nỗi, tiên sinh lại thiếu; các vị Hàn lâm dẫu học vấn cao, nhưng chịu hạ mình, sự khinh miệt để tự nguyện dạy nữ tử thì ít vô cùng.

Bởi vậy buổi đầu ta xoay xở khắp nơi, bận đến chân không chạm đất.

Mãi mới khuyên được mấy vị tiểu thư quý tộc học vấn xuất chúng tới trợ giảng, thì ngày tháng kinh lặng lẽ sang thu.

Thu lão hổ vẫn từng đợt, tiết trời oi bức ngột ngạt.

Nóng đến mức ta đưa kéo lỏng cổ viên lĩnh của quan bào, thì một tiểu thái giám tới mời, nói thị vệ trông coi hoàng huynh hoàng tự việc muốn bẩm báo.

Không ngờ giữa đường lại chạm mặt cô nhạc nữ hôm trước Thần Bảo quán xin được học chữ.

Quả nhiên nàng tới nhập học, cởi mỏng của nhạc nữ, dáng vẻ trẻo sáng sủa, hướng ta hành lễ:

nhân.”

Ta đáp lễ, mỉm cười.

Khi sượt qua nhau, nàng dường nhận ra ta, thoáng ngẩn ngơ:

“Ngài…?”

Ta không hiểu, ngoảnh lại.

Không biết bộ quan bào rực rỡ tượng trưng quyền lực khiến nàng nhớ đến ai, mà nàng chợt bừng tỉnh, nuốt xuống những lời không nói.

Bỗng nhiên, nàng cất tiếng:

“Ta từng gặp .”

Nàng mỉm cười:

định rất vui khi thấy ngài hôm nay . định.”

Ta chớp mắt, nhìn theo bóng nàng thong dong xa.

Rồi ngẩng mặt nhìn trời.

Tới cổng, thị vệ mồ hôi đầm đìa, hành lễ nói:

nhân, hoàng huynh ngài muốn gặp.”

17

Ta vén vạt vào điện, khí lạnh âm u.

“Ca ca…”

Người quỳ ngồi trước Phật quay đầu lại, mái tóc xanh đen giống hệt , dùng dây buộc nửa, nhưng xen mấy sợi bạc chói mắt.

Thấy quan bào trên người ta, huynh cụp mắt:

“A Hằng, trưởng thành rồi.”

Ta không đáp, đặt xuống hộp đồ ăn mang tới.

Mở ra, là một bát băng tô lạc.

Hoàng huynh nhìn, khẽ cười:

“Tưởng ca ca là trẻ sao?”

Ta nói:

“Ngày trước ca ca thân yếu, ăn vào liền đau bụng, không cho ăn. Nhưng ca ca lại thèm, thường lén lấy phần của ta.”

“Về sau lớn rồi, ca ca chẳng mắc bệnh yếu ớt ấy, cũng chẳng tranh của ta nữa… là ta thấy món chẳng ngon xưa.”

Hoàng huynh lặng nhìn ta.

Huynh nói:

“A Hằng, trưởng thành chính là . Nhiều điều đẹp đẽ thuở trước, đều đổi dời.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương