Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vị đại phu nhận ra thiếp, ngẩng đầu thấy thiếp thì ngạc nhiên: “Phu nhân sao lại đích thân , có chỗ nào không khỏe chăng? Chỉ sai người mời, nhân sẽ quý phủ ngay.”
Thiếp cảm tạ bộ khổ sở, hạ giọng nói: “ không bệnh. nói đại phu rất giỏi chuyện con cái, nên đến đây nhờ đại phu nghĩ cách.”
Đại phu gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu nỗi lòng nữ tử đã thành thân mấy năm mà chưa có tin vui, ánh mắt cũng thêm phần đồng cảm.
“Phu nhân chớ lo, nhân bắt mạch, may ra tìm được căn nguyên. Phu nhân và Chu đại nhân đều còn trẻ, không cần nôn nóng.”
Thiếp lắc đầu: “Không bắt mạch. vẫn luôn uống canh tránh thai.”
“…”
Đại phu không hiểu.
“Là phu quân , chàng bảo khi nhỏ lỡ ăn nấm độc, thứ độc đó cực kỳ lợi hại, khiến chàng không có con. Dẫu may mắn mang thai thì đứa trẻ ra cũng khó lành lặn. Nhưng bất hiếu có ba loại, không con là nặng nhất, chàng lại là quan triều đình, thiếp không không lo. Đại phu trứ danh, y thuật cao minh, chẳng hay có biện pháp gì chăng?”
Thiếp nghẹn ngào như sắp khóc, khiến đại phu cũng xót xa.
“Phu nhân đừng quá đau buồn, ắt có cách, ắt có cách. Chỉ là muốn chữa thì mời Chu đại nhân cùng đến nhân chẩn đoán. Y gia luôn chú trọng vọng, văn, vấn, thiết. Đại nhân không đến, nhân không dám kê đơn bừa.”
“Nhưng chàng…”
Thiếp bộ ngó quanh: “Chàng là nam nhân, sĩ diện lắm, e rằng không chịu đến.”
Đại phu bức xúc: “Sao được, Chu đại nhân là người đọc sách, ắt hiểu lý lẽ, chẳng ‘kỵ bệnh mà bỏ mặc’!”
Bấy giờ có khá đông người đứng , đôi câu thiếp khiến không ít kẻ đoán ra.
Giờ đại phu lại cao giọng, xung quanh ai nấy đều hiểu mục đích thiếp đây.
Mọi người thì thầm to nhỏ: “Chà, hóa ra Chu đại nhân không được khoản ấy ư?”
“Ôi, thật tiếc, Chu đại nhân xuất thân bần hàn, vất vả lắm bám được họ Bạch, đỗ châu học, quan, ai ngờ đường con cái lại vô vọng, cũng là duyên phận trớ trêu.”
họ bàn tán, thiếp khẽ lắc đầu, theo a hoàn thoát khỏi đám đông, quay phủ.
06
Thiếp chưa được nửa canh giờ thì Chu Nguyên lồng lộn chạy .
Vừa gặp thiếp, chàng đã mắng thiếp có điên không.
Thiếp hỏi ngược: “Phu quân đi đâu nhiều ngày, nay gặp lại, sao vừa thấy đã buông mắng mỏ? Phu quân là người có học vấn, thiếp tuy chỉ xuất thân thương hộ hèn kém, nhưng phu quân cũng đừng nên vô cớ lăng nhục thiếp.”
Chu Nguyên sa sầm nét : “Ai bảo nàng hiệu thuốc. Nàng có biết đồn đáng sợ nào không?”
“Chẳng thiếp nghĩ phu quân đó ư? Phu quân và mẫu thân đều không hài lòng thiếp, thiếp nghĩ, nếu có hài tử, có lẽ sẽ hòa hoãn được không khí . Tiền hỏi đại phu là thiếp lấy từ sính lễ bản thân, thiếp có gì sai?”
lòng thiếp vui mãi không thôi.
Kiếp , phu quân căn dặn thiếp, tuyệt đối không được tiết lộ chuyện chàng không con, kẻo người gièm pha.
Thiếp thương chàng, sợ chàng tổn thương, liền lặng thinh suốt hơn 20 năm, mặc người chê cười, bàn tán thiếp chẳng biết nở.
Cuối cùng, chàng lại có con với kẻ khác từ lâu.
Đứa trai đứa gái ấy lúc thiếp chếc đi liền chính thức Chu gia, tha hồ tiêu xài tiền bạc thiếp vắt óc kiếm được, an vui hạnh phúc bên nhau.
Phụ mẫu thiếp tin, người u sầu mà mất, người say rượu ngã đèn, chếc cháy đêm.
, thiếp quyết không ngu dại lặp lại bi kịch.
Chàng đã nói chàng không , cả thành đều biết, chàng nếm mùi “nam nhân bất lực” bị dị nghị ra sao.
Cũng chàng nếm thử việc lừa gạt tình cảm người khác, lợi dụng tấm chân tình ấy, rốt cuộc gánh lấy hậu quả nào.
Chu Nguyên không biết trả sao, chỉ biết gầm lên cơn giận.
Chàng đập vỡ bình hoa, xô ngã án thư, xé rách bức họa đang treo trên tường.
Đợi chàng bình tĩnh lại, thiếp mở miệng: “Phu quân chẳng bảo đang bạc gấp đó ư. mà bình hoa định chế từ lò Định Diêu, mực quý đất Huy Châu, cả bức tranh Yểm Lập Bản, phu quân cũng ra tay hủy, chẳng xót sao?”
Những vật đều là thiếp mang từ mẫu, xưa kia chàng vốn không nhận ra chúng trân quý.
Nay thiếp nói rõ, chàng lại xót, nhìn mảnh vỡ đầy đất: “Sao nàng không nói , thứ quý giá như , đây gì?”
“ ở đây thì sao? Là đồ cưới thiếp, thiếp muốn bày đâu mặc thiếp. Chẳng lẽ chỉ đem hết đi cầm cố, phu quân vui?”
“Ngươi… ngươi thật là keo kiệt, chẳng biết điều. Sớm muộn cũng bỏ ngươi!”
07
Chúng lại cãi cọ phen, đập phá cả đồ đạc.
có mấy kẻ hầu lớn tuổi, nghĩ mình có chút thâm niên bèn đến khuyên can.
Chu Nguyên chẳng buồn , hất tay bỏ đi ngay.
“Người đừng giận, đại nhân chỉ nhất thời nóng nảy buông hồ đồ thôi. Phu thê kết tóc se tơ, dù đại nhân có bất mãn nào cũng chẳng thật lòng hưu người đâu. Tính tình người cũng chớ quá ngang ngạnh, lần sau gặp, hãy tỏ ra dịu dàng, đại nhân đòi tiền thì cứ đưa. người giàu có, đại nhân có tiêu được bao nhiêu đâu.”
Thiếp cười lạnh dạ, ngoài lại giả vờ tủi thân: “Theo các người nói, bỏ tiền ra ắt khiến chàng hồi tâm chuyển ý ư? lần , thiếp thử xem sao.”
Thiếp nói là , nhưng Chu Nguyên không , thiếp cũng không tìm chàng.
Thiếp biết đám hạ nhân ở phủ phần lớn chỉ nhận chàng chủ.
Nếu không, khi thiếp qua , đã không đến nỗi chẳng ai vì thiếp giữ đạo tang.
Chẳng bao lâu sau, đến thần Chu Nguyên.
, đúng ngày , chàng nói dối bận công vụ, lừa thiếp đưa cả bọc bạc, đến nửa đêm trở .
thì đầy hớn hở, giấu cũng không nổi.
Thiếp chếc biết, hóa ra đúng ngày thần ấy, ả bên ngoài đã hạ chàng đứa con trai.
Lần , thiếp tính toán đâu ra đấy, tối hôm đó ăn cơm xong, thiếp giả đò đi ngủ, lẻn ra cánh cửa nhỏ đã chuẩn bị sẵn.
đó mấy hôm, thiếp đã báo phụ thân hay.
Phụ thân người điều tra rõ ràng, Chu Nguyên đã thuê viện ngoài kia, nuôi ả thanh mai trúc mã chàng.
Ả mang thai mười tháng, sắp lâm bồn mấy ngày nay.