Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhân dịp Quốc khánh, cả nhà tôi đã cùng lên kế hoạch đi du lịch.
Mặc dù đã từ chối nhiều nhưng bà nội vẫn nhất quyết mang theo ăn ở nhà. Buồn cười là bà không ăn, nhưng lại ép tôi ăn bằng cách dọa xe.
“ là thứ bà phải vất vả lắm mới mang theo được đấy. Nếu mày dám lãng thì cứ chuẩn bị nhặt xác bà đi nhé!”
Vì tôi sợ có chuyện xảy ra nên chỉ đành miễn cưỡng ăn vào. Nhưng chẳng bao lâu sau đã bị viêm dạ dày cấp tính.
Tôi đau đến mức không chịu nổi, đang định tấp xe vào lề để đi viện thì bà nội lại đột ngột túm lấy tay , rồi mắng tôi giả bệnh để tiêu tiền phung . Và trong giằng co thì xe đã mất rồi tình gây ra tai nạn. Cả gia đình 5 người bao gồm cả tôi chết thảm trong xe.
Khi mở mắt ra, tôi lại thấy bà nội đang dúi phần thức ăn đó vào miệng tôi.
1
Trên đường cao tốc, tôi lơ mơ cầm lấy tay . Bà nội ngồi bên cạnh lấy từ chiếc túi vải ra một chiếc bánh bao đã cứng và mốc meo rồi đưa đến sát miệng tôi.
“Ăn cái đi.”
Nhìn chiếc bánh bao quen thuộc ấy, tôi chợt nhận ra… mình đã sống lại.
Kiếp trước tôi thấy bánh đã hỏng nên khéo léo từ chối. Nhưng bà lại kích động đến mức dọa tự tử. Không còn cách nào, tôi chỉ đành nuốt xuống chiếc bánh đang bốc mùi đó. Và chẳng mấy chốc thì tôi đã bị viêm dạ dày cấp tính. Cơn đau dữ dội khiến toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh, tôi gần như không thể giữ nổi tay , bèn quyết định tấp xe vào lề để gọi cấp cứu. Nhưng khi vừa nói muốn dừng xe, bà nội liền túm lấy lăng.
Bà trừng mắt, xối xả mắng tôi: “Viêm dạ dày cấp tính cái ? Chỉ là một cái bánh bao để qua đêm thôi mà! Tao ăn mấy chục năm nay rồi có sao đâu? Mày chỉ giả bệnh để lấy cớ lãng tiền bạc thôi đúng không? Tao nhắc lại , mày không được phép dừng! Có chết thì cũng phải chết trên đường cho tao!”
Bà nói xong vẫn tiếp tục giành tay tôi, mặc dù biết rằng xe đang rung lắc dữ dội.
Nhận thấy xe sắp không thể kiểm soát được , tôi chỉ biết vừa khóc vừa cầu xin bà buông tay. Bởi vì là đường cao tốc, nếu thật sự xảy ra chuyện thì…chắc chắn sẽ mất mạng!
Nhưng bà vẫn cứ khăng khăng cho rằng tôi chỉ đang dọa dẫm, rồi dùng toàn bộ sức lực kéo mạnh lăng chiếc xe đột ngột rẽ gấp, đâm vào lan can bên đường, rồi bị một chiếc xe tải không kịp tránh đâm phải. Hậu quả là chiếc xe bị nát tươm, cả gia đình 5 người cũng không qua mà chết tại chỗ.
Tuy nhiên sau khi mở mắt ra , tôi lại trở về thời điểm trước khi nuốt chiếc bánh ‘tẩm độc’ kia. Hiện , bà nội vẫn đang lặp lại y hệt những lời của kiếp trước: “Mày đứng đực ra đó ? Mau cầm lấy mà ăn đi !”
Bà không hài lòng thái độ của tôi, vừa nói vừa ném bánh bao lên bảng điều khiển, rồi bà mở cửa sổ, thò người ra ngoài như thể sắp ra xe.
“ là thứ bà phải cực khổ mới mang đi được! Nếu mày nhất quyết không chịu ăn thì bà sẽ xe chết cho mày coi!”
Từ hàng ghế sau, tôi thấy bà kích động như vậy liền lên tháo: “Chỉ là cái bánh bao thôi mà? Có mà không dám ăn ? Bà nội mày vậy cũng đều là vì lo lắng cho mày, sợ mày đói thôi mà! Đúng là dòng thứ hư đốn!”
Tôi liếc sang bà đang nằm vắt ngang cửa sổ nhìn tôi vẻ mặt đắc ý, nhướng mày như thể nắm chắc phần thắng trong tay.
Thật ra không phải đầu bà dùng cái chết để ép người nhà ăn . Có thì đòi lầu, thì dọa uống thuốc độc.
Trước tôi ít khi về nhà, vì thế người thường xuyên bị bà ép ăn là tôi.
vì kính trọng bà nên nào cũng nhún nhường. Kết quả là một người khỏe mạnh như tôi lại bị bệnh dạ dày nghiêm trọng, mà “thủ phạm” trong chuyện không ai chính là bà nội.
Kiếp trước tôi nghĩ rằng chỉ cần nhịn một chút cho yên chuyện nên đã ngậm ngùi nuốt chiếc bánh bao ấy. Nhưng không ngờ là dù đã nhẫn nhịn điều kiện như thế, kết cục vẫn không trốn tai hoạ.
Sau khi sống lại, tôi nhìn người bà lý trước mặt, tự hứa lòng sẽ không để quá khứ lặp lại . Nếu bà thích những thứ không còn tươi ngon và thích mùi hôi thối như vậy… thì cứ để bà ăn cho đã đời đi!
đến lượt bà nếm thử cái cảm giác đau đến chết đi sống lại rồi, bà nội yêu dấu của con.
2
Thấy tôi không ngoan ngoãn nhận lấy bánh bao như bà nội mong đợi, sắc mặt bà sa sầm. Bà há miệng mắng : “Con nhãi ranh có còn lương tâm không hả? Đừng tưởng tao đang hù dọa vu vơ nha! Tao thật đấy!”
Vừa dứt lời, bà liền nhoài nửa người ra cửa sổ, trông chẳng nào một người điên muốn trút bỏ cuộc sống bằng cách xe.
Nhưng tôi mặc kệ, bởi vì tôi hiểu bà nội coi trọng mạng sống hơn bất kỳ ai. Minh chứng là thân thể bà còn khỏe mạnh hơn cả tôi, vậy mà đã tiêu sạch tiền lương hưu chỉ để mua một đống thực phẩm chức năng không rõ nguồn gốc, còn nói là để phòng ngừa. Bà nội tôi chỉ cần hơi có triệu chứng một chút thôi là đã sợ xanh mặt rồi. Thế thì sao bà có thể mạo hiểm tính mạng mình được? Chẳng qua chỉ là chiêu trò để uy hiếp người mà thôi.
Thế nhưng khi nghe bà nói vậy, tôi lại không chịu nổi mà tiếp tục mắng vốn. đá mạnh vào lưng ghế tôi, om sòm: “Còn không mau ăn đi! Mày muốn bà mày chết thật à? mất dạy!”
Câu nói ấy khiến tôi thấy nực cười cùng. Tôi nghĩ thầm: “Nếu hiếu thảo đến vậy thì sao không tự ăn đi?” Suốt ngày chỉ biết ra oai tôi, xem ra câu ‘nhà dột từ nóc’ rất hợp để ám chỉ hai con nhà .
Nhận thấy sắp đến trạm dịch vụ gần nhất, tôi không dám nổi giận tại chỗ để đảm bảo an toàn. Tay tôi vẫn nắm chặt lăng, cố kìm nén cơn trong lòng.
Sau đó giả vờ ngoan ngoãn, quay sang nói bà: “Bà nội, con thật sự không đói mà. Hơn con đang xe, không tiện ăn đâu.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn qua gương chiếu hậu về phía đứa em trai vẫn đang cắm cúi chơi game: “Hay là để em trai con ăn hộ đi?”
Bà nội phản bác: “Nó là con trai, sao có thể ăn được?”
Ha ha… ăn mà cũng phân biệt giới tính à?
Tôi cười nhạt hỏi tiếp: “Thế bà không phải đàn ông, sao bà không ăn đi?”
Nói đến , bà nội khựng lại như thể bị nói trúng tim đen, sau đó nổi giận hét : “Tao không đói! Con nhỏ chết tiệt ! Tao bảo ăn thì cứ ăn đi, lắm lời cái hả?”
tôi cũng hùa theo: “Đúng rồi đấy, cái con nhỏ hỗn láo , tao nuôi mày ăn học để mày cãi lời người à!?”
tôi thấy chuyện càng càng không ổn, bày rõ vẻ mặt lo lắng, vội vàng đứng ra hòa giải: “Thôi đừng cãi , con đói rồi, để con ăn.”
Thế nhưng bà nội lại chỉ tay vào tôi, : “Không được! Tao muốn nó phải là người ăn!”
Nói rồi bà liền chộp lấy cái bánh bao hỏng, đang định nhét vào miệng tôi thì em trai tôi – người nãy vẫn im lặng chơi game – đột ngột lên mắng mỏ: “Ồn chết đi được! Không cho người ta yên được phút nào à?”
Đúng là cháu đích tôn có , mới buông một câu thôi đã khiến cả xe im phăng phắc.
Nhưng hình như vẫn chưa nguôi giận, nó chỉ thẳng vào mặt bà nội : “ đi cháu đã bảo bà đừng mang theo ăn rồi, vậy mà cứ khăng khăng vác theo cho bằng được là sao? Bộ nhà mình không có tiền mua ăn à?”
Bà nội bị mắng đến cứng họng, không thốt nên lời, chỉ biết cười gượng mấy rồi rón rén giải thích: “Bà chỉ sợ lãng thôi mà…”
Em tôi bực bội đảo mắt: “Một cái bánh bao thì đáng bao nhiêu tiền ? thì mình bà thôi, mang ra phiền người ?”
Nói đúng lắm, nhà tôi đã bao thiếu cơm cặn đâu mà bà phải thế?
Đã vậy trước khi đi, tôi còn cẩn thận chất cả đống ăn vào cốp xe. Thế mà bà lại lấy lý do không muốn lãng để áp đặt và thao túng cả nhà, chỉ để chứng minh cái uy quyền của mình.
Thấy bà bị em trai mắng như con, tôi bắt đầu khó chịu. liếc em trai tôi rồi : “Mày ăn nói bà kiểu đấy?”
Ai ngờ còn chưa kịp để em tôi lên , bà nội đã bênh nó: “Thôi đi, mày đừng có mắng cháu đích tôn của thế, nó cũng biết buồn .”
Em tôi chẳng hề nể mặt, hừ lạnh một rồi lại cúi đầu chơi game tiếp.
Tôi nhìn trạm dịch vụ hiện ra trước mắt, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.
3
Thấy tôi đột nhiên rẽ vào trạm dịch vụ, bà nội đổi sắc mặt. Bà túm lấy cổ áo tôi, chất vấn: “Mày rẽ vào ?”