Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ba tôi thì thất nghiệp, suốt ngày chỉ cờ bạc ăn chơi, trong ví đến một cắc cũng không có. Thấy tôi không có ý định gọi cấp cứu cho bà, ba tôi nghĩ ngợi một lúc, sau đó cúi xuống nói với bà: “Hay là mẹ… cố nhịn thêm chút nữa đi?”
Bà đang đau đến muốn chết đi sống lại, nghe thấy con trai ruột mình bảo “nhịn thêm” thì lập tức nổi điên: “Đồ bất hiếu! Nhịn nữa là tao chết ra đây luôn đấy!”
Ba bị bà quát một trận, lòng hiếu thảo ít ỏi còn sót lại cũng cứ vậy mà tan biến. Ba đứng bật dậy, làu bàu: “Ăn có chút đồ thiu thôi mà, có cần nghiêm trọng vậy không?”
Nghe vậy tôi không khỏi giấu sự đắc ý, vội chen lời phụ họa: “Đúng rồi đó bà nội, đồ ăn thừa này con ăn hơn chục năm rồi có thấy sao đâu.”
Thằng em tôi cũng rảnh rỗi ghé tai vào hóng, liếc nhìn bà rồi chêm thêm một câu: “Ai bảo thức đêm coi điện thoại suốt làm gì, giờ hỏng hết cả người rồi thấy chưa?”
Thấy con trai ruột và đứa cháu cưng đều không đứng về phía mình, bà chỉ còn biết bám lấy mẹ tôi cầu cứu. Bà nắm tay mẹ, nức nở xin mẹ gọi giúp xe cấp cứu. Còn mẹ tôi thì đưa mắt nhìn tôi như chờ ý kiến.
Tôi không chút rung động, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn mẹ. Từng ấy năm qua tôi đã chịu đựng quá đủ rồi. Mẹ là người thân mà tôi thương nhất trên đời, nhưng từ khi lấy chồng, mẹ luôn bị bà nội sai bảo, không chỉ vậy còn bị ba tôi bắt nạt không ít lần.
Tôi từng khuyên mẹ ly hôn, nhưng mẹ luôn từ chối. Mẹ bảo sống chung thì chắc chắn không tránh khỏi những mâu thuẫn, chỉ cần nhịn nhục cho qua chuyện là xong.
Nhưng nhẫn nhịn mãi cũng chỉ khiến người khác được đà lấn tới mà thôi. Ví dụ như kiếp trước, bà nội phát điên lên rồi hại chết cả nhà.
Nếu lần này nếu mẹ còn muốn làm “thánh mẫu” nữa thì sau này tôi cũng mặc kệ bà luôn.
7
Cuối cùng, mẹ tôi cũng quyết định không làm “thánh mẫu” nữa. Mặt bà đầy khó xử, suy nghĩ rất lâu mới viện đại một lý do, nói rằng mình không biết gọi cấp cứu. Bà nội nhận ra mẹ đang né tránh, hung hăng lườm mẹ một cái, nhưng cũng chẳng làm gì được. Bởi vì giờ bà đã đau đến mức mặt mày vặn vẹo, lấy đâu ra hơi sức để gây hấn chứ?
Thời gian từng phút trôi qua, bà đau đến mức chỉ có thể thở dốc từng hồi, rồi nghiêng người ngã lăn ra đất, hai mắt bà nội nhắm chặt, khóe mắt tuôn lệ, miệng yếu ớt rên rỉ: “Con ơi… cứu mẹ với… mẹ không chịu nổi nữa rồi…”
Ba tôi trông có vẻ lo lắng, nhưng miệng thì vẫn chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Mẹ, mẹ ráng chịu thêm chút nữa là ổn thôi mà, cố gắng lên.”
Câu nói “nuôi con dưỡng già” mà bà hay dạy người khác, giờ đây lại bị gậy ông đập lưng ông, tự mình nếm trái đắng cuộc đời. Tôi đứng nhìn cảnh đó mà trong lòng không khỏi thấy buồn cười.
Kiếp trước khi tôi đau đến thừa sống thiếu chết trên xe, bà lại bảo tôi giả bệnh để chống đối, một mực nói rằng đồ ăn rõ ràng còn tốt nên không thể có chuyện vừa ăn vào đã đau bụng được.
Đến lượt bà bị như vậy thì lại rên rỉ như sắp chết đến nơi. Đúng là khắt khe với người khác, dễ dãi với bản thân – buồn cười thật đấy.
Đúng lúc bà sắp lịm đi thì từ xa vọng lại tiếng còi cứu thương. Thì ra là có người tốt bụng không biết đầu đuôi câu chuyện đã gọi cảnh sát báo tin. Người đó còn tưởng nhà tôi ngược đãi người già.
Khi bà được đưa lên xe cứu thương người đó cũng nhất mực đi theo, nói rằng muốn chắc chắn bà được đưa đến bệnh viện an toàn mới có thể yên tâm. Lòng tốt ấy, tôi tất nhiên sẽ không ngăn cản.
Ba tôi là con ruột bà nội, tất nhiên cũng phải đi theo đến bệnh viện rồi.
Mẹ tôi ban đầu cũng muốn đi cùng, nhưng đã bị tôi chặn lại trước khi có cơ hội lên xe.
Đây chính là thời cơ ngàn năm có một, nếu ông trời cho ta tránh xa phiền phức, sao lại phải tự rước khổ vào người làm gì cho mệt? Vậy nên tôi không được phép bỏ lỡ cơ hội lần này.
8
Ba tôi và bà nội vừa khuất bóng, tâm trạng tôi đã lập tức khá lên không ít.
Tôi vừa huýt sáo ăn mừng vừa gọi mẹ và em trai lên xe, rồi tiếp tục lái xe trở lại đường cao tốc hướng đến thành phố Thanh Sơn.
Mẹ tôi thoáng chút thấp thỏm, lo lắng hỏi: “Không phải xe con bị hỏng rồi sao?”
Thằng em trai nghe vậy lập tức ngẩng đầu, bực mình đảo mắt: “Mẹ thật sự không hiểu hay giả vờ ngu ngơ vậy? Chị nói vậy là không muốn chở bà theo đấy.”
Tôi khẽ thở dài bất lực, ngay cả đứa em mới 8 tuổi còn nhìn rõ mọi sự hơn cả mẹ tôi.
Tôi suy nghĩ một lát, rồi mở miệng nói: “Mẹ à, mẹ mau ly hôn đi.”
Mẹ tôi rụt cổ lại, cười gượng: “Sao con lại nhắc chuyện đó nữa rồi?”
Tôi nhìn mẹ qua gương chiếu hậu, nói giọng lạnh lùng và bình tĩnh: “Nếu mẹ không ly hôn thì sớm muộn gì cũng bị bà nội hại chết thôi.”
Kiếp trước, chỉ cần nhìn cảnh bà giành tay lái với tôi là đủ biết bà vừa ngu vừa ác hết phần thiên hạ rồi, lại còn vô cùng ích kỷ và thiếu hiểu biết nữa. Dù lần này tránh được bi kịch trên đường cao tốc, nhưng nếu cứ tiếp tục sống chung với bọn họ thì ai dám đảm bảo sau này không xảy ra chuyện tồi tệ chứ? Vậy thì nên làm nhất vẫn là tách ra khỏi lũ người đó càng sớm càng tốt.
Đôi khi tôi thực sự không hiểu mẹ đang nghĩ gì. Rõ ràng ba và bà nội chẳng đối xử tốt với mẹ, thậm chí còn rất hà khắc. Cơm ăn áo mặc của cả nhà đều dựa vào đồng lương của mẹ. Nói chung sống trong cái nhà ấy chẳng có chút lợi lộc gì, vậy mà mẹ cứ vừa than vãn khổ sở với tôi, vừa luyến tiếc chẳng dứt ra được. Nghĩ đến đó, tôi giận đến mức suýt nổ tung.
Tôi nhìn mẹ ngồi phía sau, lạnh lùng buông một câu: “Nếu mẹ không ly hôn, sau này con cũng không bao giờ quay về cái nhà đó nữa. Chọn họ hoặc chọn con, mẹ nghĩ cho kỹ đi.”
Còn chưa kịp nói gì thêm, điện thoại tôi bỗng đổ chuông. Chẳng cần đoán cũng biết ai gọi, còn ai khác ngoài ba tôi nữa? Chắc ông đến bệnh viện rồi mới phát hiện ra là… không có tiền trả viện phí.
Sau vài lần tôi từ chối cuộc gọi, ông vẫn không từ bỏ mà gọi liên tục. Vậy nên tôi dứt khoát kéo số ông vào danh sách chặn. Dưới ánh mắt nghiêm túc của tôi, mẹ cũng tắt nguồn điện thoại ngay sau đó. Em trai tôi thì khỏi nói, một khi chơi game thì vẫn luôn tự động bật chế độ không làm phiền từ sớm rồi.
Ba mẹ con cuối cùng cũng có được chút bình yên.
Đến thành phố Thanh Sơn, tôi hoàn toàn gác chuyện ba và bà nội sang một bên. Sau khi nghỉ ngơi cả một buổi sáng, ba người chúng tôi chính thức bắt đầu chuyến du lịch dịp Quốc khánh.
Cả ba mẹ con chúng tôi cùng nhau chơi rất vui vẻ trong suốt một ngày ở đó. Nhưng không ngờ đến cuối ngày tôi lại nhận được một cuộc gọi từ cảnh sát.
9
Thì ra ba tôi đã gây sự với cô gái tốt bụng đã gọi cấp cứu cho bà nội. Hai người cãi nhau ầm ĩ ở bệnh viện, làm rối tung cả trật tự nơi đây.
Khi tới nơi thì đập vào mắt tôi đầu tiên là cảnh tượng ba tôi đang nắm chặt cổ tay cô gái đó, gằn giọng đe dọa: “Cô không được đi! Cô gọi xe cứu thương thì cô phải trả tiền chứ!”
Cô gái hoàn toàn cạn lời, trừng mắt nhìn ông, giọng đầy khó hiểu: “Đây là mẹ ruột của chú mà chú bắt một người qua đường như tôi trả tiền sao?”
Ba tôi ưỡn ngực, nói như thể mình mới là người đúng: “Mẹ ruột thì liên quan gì? Ai bảo cô nhiều chuyện gọi xe cứu thương chi? Tôi mướn cô gọi à?”
Lời lẽ vô lý đến mức khiến cả bác sĩ cũng phải lắc đầu, người trong bệnh viện cũng không chịu nổi nữa mà lên tiếng mắng chửi: “Mẹ anh bị viêm dạ dày cấp tính, chậm chút nữa là mất mạng đấy, anh có biết điều đó không vậy? Không cảm ơn thì thôi, còn lật lọng tống tiền người ta, đúng là làm ơn mắc oán mà. Rốt cuộc anh ăn gì mà mặt dày vậy?”
Mọi người càng nói càng mất kiểm soát, nhiều người nóng tính thậm chí còn xắn tay áo, thừa cơ xông vào dạy cho ba tôi một bài học.
Thế mà ông vẫn cố tỏ vẻ anh hùng, ỷ có cảnh sát đứng đó nên tiếp tục vênh váo: “Liên quan quái gì đến tụi bây? Lo chuyện bao đồng hoài vậy?”
Vừa dứt lời, mặt ông liền trúng ngay một cú đấm trời giáng. Mấy người xung quanh cũng lập tức nhào vào, đẩy đánh ông tới tấp, miệng không ngừng hỏi ông có biết ăn nói tử tế không. Ba tôi sợ đến mức hoảng hốt, ôm đầu chui ra sau lưng cảnh sát.
Cảnh sát vội vàng ngăn đám đông lại, tránh để sự việc vượt tầm kiểm soát.
Ba tôi thì lăn ra đất, giãy đạp loạn xạ, miệng hét ầm lên: “Bớ làng nước ơi, có người đánh tôi! Có người muốn giết tôi kìa!”
Những người bị ông làm cho tức điên cũng phải đứng sững ra vì sốc, chắc họ không ngờ trên đời lại có loại người không biết xấu hổ đến mức này.
Nhưng chuyện còn chưa dừng lại ở đó.
Trong phòng bệnh, bà nội nghe thấy tiếng ồn cũng rút ống truyền, lao ra ngoài. Bà ngồi phịch xuống bên cạnh ba tôi, vừa hỉ mũi vừa gào khóc: “Giữa chốn đông người thế này mà cũng đánh người được, cảnh sát không can thiệp à? Trời ơi là trời, mấy người còn có lương tâm không?”
New 2