Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4fkY5wKIr4

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Xe vừa đúng lúc đi vào chỗ đỗ, tôi không trả lời mà hất tay bà ra, rút chìa khoá rồi xuống xe. Sau đó vừa đi tới mở cửa xe cho bà, vừa thuận miệng bịa ra một lý do: “Xe của con không may gặp phải chút vấn đề, thôi thì nhà mình xuống ăn uống gì đó trong lúc nhân viên kiểm tra vậy.”

Không để bà kịp phản ứng, tôi đã tháo dây an toàn, kéo bà ra khỏi xe. Sau khi xác định mọi người trong nhà đều đã xuống xe, tôi lập tức khóa cửa lại.

Lần này không còn vướng bận gì nữa, tôi có thể yên tâm được rồi. 

Nhìn bà nội còn đang ngơ ngác, tôi mỉm cười hỏi:  “Bà nội, bà không đói à?”

Chắc bà tưởng tôi muốn dẫn bà đi ăn nhà hàng sang trọng, liền xoa bụng rồi kiêu ngạo đáp: “Đói thì có đói đấy, nhưng không biết đồ ăn ở trạm dịch vụ có ngon không thôi.”

Nghe xong câu trả lời, tôi chỉ biết cười thầm. Giờ này rồi mà vẫn còn nằm mơ giữa ban ngày cơ đấy.

Tôi giật lấy túi vải của bà, lục lọi một hồi. Trong túi không chỉ có bánh bao, bánh hấp và bánh nướng, mà còn có cả nửa con vịt quay ăn dở từ mấy ngày trước ăn. Điều tuyệt vời là không món nào là không bốc mùi khó chịu. Bà nội thật sự định dùng chúng tôi làm thùng rác dọc đường đây mà.

Thấy tôi lục túi, bà giận dữ hét lên: “Con ranh chết tiệt kia, mày lục túi tao làm gì hả?”

Tôi nhanh tay cầm lấy một miếng thịt vịt nhét vào miệng bà.

“Bà nội đói thì ăn nhiều vào nhé, còn nhiều đồ ăn lắm đó.”

Như thể bất ngờ trước hành động của tôi, bà trừng mắt, lập tức nhổ miếng thịt ra. Trông dáng vẻ vừa ho sặc sụa, vừa ôm ngực của bà mà xót thương làm sao, chỉ có điều miệng bà vẫn không ngừng mắng tôi: “Khụ khụ, con nhãi ranh này! Mày muốn hại chết bà nội mày à?”

Ba tôi chau mày, ánh mắt thoáng chút lo lắng, nhưng thấy bà vẫn còn đủ sức mắng người nên không để mắt tới nữa, chỉ lặng lẽ đi ra chỗ khác hút thuốc.

Bà nội ho đến nước mắt dàn giụa, nhưng sau khi lấy lại hơi thì càng gào to hơn: “Con nhóc độc ác! Mày hại bà thì được gì chứ?”

Tôi vô tội nhún vai, đáp lại một câu: “Chẳng phải bà bảo là bà đói sao? Con thấy bà mang theo bao nhiêu là đồ ăn như vậy, còn tưởng bà hay đói nên mới thế, không ngờ mới ăn một miếng đã nhổ hết ra.”

Nghe vậy, bà nội giận đến đỏ mặt tía tai, hét lên: “Bà đói thì mày đưa đồ ôi thiu cho bà ăn à?”

Ồ, hóa ra vị giác của bà vẫn nhạy đấy chứ, mới thử một miếng đã biết là đồ hỏng rồi.

Tôi lạnh lùng bật cười: “Vậy sao lúc trước bà còn bắt con ăn?”

4

Nghe vậy, bà nội khựng lại một chút, rồi vội vàng đảo mắt, bắt đầu cãi ngang: “Con vịt quay hỏng thôi chứ bánh bao có hỏng đâu!”

Hay thật, giờ lại nói bánh bao không hỏng. Thôi được rồi, muốn cãi cố thì tôi cho cãi.

Tôi nhanh tay bẻ một miếng từ cái bánh mà nãy bà bắt tôi ăn, nhét vào miệng bà: “Vậy thì bà mau ăn cái bánh bao này đi, để bụng đói là không được đâu.”

Bà bị tôi làm cho bất ngờ, nghẹn cứng họng không thở nổi.Thấy vậy tôi liền lục túi bà lấy ra một chai nước, bà chẳng thèm nhìn đã giật lấy, mở nắp tu ừng ực. Nhưng vừa mới uống một ngụm thì đã lập tức phun ra.

“Cái quái gì đây?! Kinh chết đi được!”

Nước mắt nước mũi bà trào ra vì bị sặc. Còn tôi thì khẽ giơ cao chai nước trong tay, mỉm cười: “Là sữa đậu nành bà tự tay nấu cách đây 3 ngày đấy ạ.”

Mặt bà lập tức tái xanh, nghiến răng nghiến lợi mắng tôi: “Thứ đó để được ba ngày rồi, sao mà uống được nữa?”

Tôi giả vờ kinh ngạc hỏi lại: “Thật sao? Không uống được nữa à? Thế sao bà còn mang từ nhà theo làm gì?”

Nghe tôi hỏi vậy, bà cứng họng, tay run run chỉ tôi, miệng lắp bắp: “Mày… mày… mày…”

Trông bà rõ ràng là đang tức đến nghẹn lời rồi, hài hước thật đấy.

Tôi bắt chước giọng điệu của ba khi nãy, mỉm cười nói: “Bà nội ơi~ Cháu gái cũng chỉ là lo cho bà, sợ bà đói thôi mà.”

Mặt bà cứng đờ, chắc cũng nhận ra được tôi đang có ý chế giễu rồi.

Bà tức tối giơ tay định tát tôi: “Con nhỏ thối tha! Mày đúng là không có chút lương tâm nào hết!”

Mẹ tôi thấy vậy, vội vàng chạy đến can ngăn. Mẹ kéo tay bà nội lại, nhẹ nhàng khuyên giải: “Tiểu Tinh nó còn nhỏ, bà giận làm gì cho mệt người ra.”

Bà nội hất tay mẹ tôi ra, mặt cau có: “Chẳng lẽ bỏ qua cho nó dễ dàng vậy à? Tôi già rồi còn bị nó đem ra làm trò đùa kia kìa! Mày dạy dỗ kiểu gì mà để nó không có lương tâm như bây giờ vậy?”

Cứ mở miệng ra là chê bai người khác “không có lương tâm”.

Tôi nhìn bà nội trước mặt mà trong lòng không khỏi thấy nực cười. Kỳ nghỉ lễ này vốn dĩ tôi chỉ định đưa mẹ đi du lịch thư giãn. Nhưng mẹ lại nói đi hai người buồn lắm, nhất quyết rủ cả ba và em trai theo.

Thấy cả nhà cùng nhau đi du lịch, bà nội cũng không chịu ngồi yên, nằng nặc đòi đi theo để “mở mang tầm mắt”. Và thế là chuyến đi chơi hai người cuối cùng lại thành ra năm người.

Từ ăn ở đi lại đến vé vào cổng các điểm du lịch, tất cả đều do tôi lo liệu hết. Tôi chỉ mong mấy ngày nghỉ hiếm hoi được yên bình nên đã cố gắng nhẫn nhịn hết mức. Thế mà kết quả nhận lại chỉ là một câu “không có lương tâm” của bà ta. Thậm chí còn phải bỏ mạng oan uổng.

Nếu đã nói tôi không có lương tâm… Vậy thì lần này, bà cứ mở to mắt ra mà nhìn xem thế nào mới thật sự gọi là không có lương tâm nhé, bà nội kính yêu của con.

5

Ba tôi vừa hút xong vài điếu thuốc, khi quay lại thì đã thấy tôi và bà nội đang đối đầu. Bố lập tức cau mày, khó chịu hỏi: “Lại sao nữa đấy?”

Bà nội vừa thấy ba tôi, liền than thở kể lể đủ điều. Ba tôi nghe xong, không thèm để tâm bao nhiêu người qua lại xung quanh, rút luôn dây lưng ra, giận dữ nói muốn dạy tôi một trận: “Giờ mày đủ lông đủ cánh rồi nên muốn làm càn hả? Còn dám hỗn với bà nội nữa à? Hôm nay tao nhất định phải dạy dỗ cho mày khôn ra!”

Giọng ông lớn đến nỗi mấy người xung quanh đều dừng bước ngoái lại nhìn. Có người tốt bụng còn bước tới can ngăn, khuyên ông đừng nên nóng giận quá mức. Nhưng người can dự càng đông thì ba tôi càng đắc ý.

Đúng là con ruột của bà nội có khác. Cũng như nhau cả thôi, thật ra hai người họ đâu có bận tâm gì đến người khác. Bởi vì bà đâu có để ý chuyện đồ ăn thừa, bà chỉ muốn hành hạ người khác để bản thân thấy dễ chịu thôi ấy mà. Ba tôi cũng vậy, đâu phải vì thấy bà bị bắt nạt mà đứng ra dạy dỗ tôi, chỉ là muốn ra oai với người ngoài, thích thể hiện giữa chốn đông người mà thôi. Dù gì thì chức vụ cao nhất đời ông cũng chỉ là “người làm cha”, thật đáng thương làm sao.

Lúc thấy mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía mình, mặc dù mặt ông thể hiện ông đang rất tức giận, nhưng mắt lại lộ rõ vẻ tự đắc.    

Tới đây ba có vẻ đã mãn nguyện, ông cũng thôi không giơ dây lưng ra nữa, vừa lùi lại vừa nói: “Thôi được rồi, hôm nay tao không muốn đánh người nên lần này tha cho mày đấy. Nhưng nếu còn có lần sau thì tao đánh cho khỏi ngóc đầu dậy luôn!”

Bà nội thì chẳng hài lòng chút nào, kéo tay áo ba tôi, hỏi: “Vậy là cứ bỏ qua thế thôi à?”

Bà không hiểu, nhưng tôi thì hiểu quá rõ.  Ba tôi nào có gan dám đánh tôi? Bởi vì tiền nong đi đường đều do tôi lo, xe cũng là của tôi, và cả nhà này chỉ mỗi mình tôi tôi có bằng lái. Nếu không có tôi thì họ cũng chẳng thể bước chân đến đây, chứ đừng mơ đến chuyện đi chơi. Vậy nên tôi biết hồi nãy ba bày ra bộ dáng hống hách kia chẳng qua chỉ là để diễn trò.

Đúng như tôi dự đoán, ba tôi xua tay: “Thôi, mẹ đừng chấp con bé làm gì.”

Nhưng bà nội vẫn không chịu bỏ qua, bà chống nạnh, định há miệng mắng tiếp. Thế mà chưa kịp nói gì, sắc mặt liền đột nhiên nhăn nhó, bà ôm bụng ngồi thụp xuống đất.

Xem ra… mấy thứ đồ ôi thiu kia đã phát huy tác dụng rồi.

6

“Ôi trời ơi, bụng tôi đau quá!” Bà nội ôm bụng, khom người ngồi xổm dưới đất, nhăn nhó rên rỉ vì đau.

Mẹ tôi vội vã đi tới kiểm tra tình hình của bà. Ba tôi thì vẫy tay gọi tôi, ung dung ra lệnh: “Tiểu Tinh, mau lái xe đưa bà nội mày đến bệnh viện đi.”

Tôi chỉ lắc đầu bất lực: “Lúc nãy xuống xe con đã nói xe hỏng rồi rồi mà.”

Ba tôi không tin, trợn tròn mắt hỏi ngược: “Xe đang chạy ngon lành thì cớ gì lại hỏng được?”

Tôi mặt không biến sắc, bình tĩnh đáp: “Nếu không hỏng thì sao con phải tấp vào trạm dịch vụ làm gì?”

Ba không cãi lại được, đành liếc nhìn bà nội đang ôm bụng rên rỉ dưới đất.

Cuối cùng buông một câu không thể ngốc nghếch hơn: “Thế giờ phải làm sao?”

Mẹ tôi lo lắng nhìn bà, ngập ngừng đề nghị: “Hay là mình… gọi cấp cứu đi?”

Mẹ đúng là kiểu người “lấy đức báo oán”. Tôi thầm thở dài, giận cỡ mấy vẫn không thể nói ra. Sau đó tôi giả bộ ra vẻ đau khổ nói với ba mẹ: “Nghe nói gọi xe cấp cứu đắt lắm, mà bệnh viện gần đây chắc cũng xa. Con nghĩ sẽ tốn không ít tiền đâu. Lần này đi chơi, tiền khách sạn và vé tham quan con chi hết rồi, không còn dư đồng nào nữa.”

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương