Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Trước khi tôi ra phòng, mẹ còn dặn: “ đó là bà nội con hâm nóng cho con , nhớ nhé.”

Một tiếng sau, bà nội gõ cửa phòng tôi. bước vào, bà đã đảo mắt một vòng như đang tìm thứ gì đó. Thấy thủy tinh trống không trên bàn, ánh mắt bà bỗng sáng lên, rồi sau đó lại bày ra vẻ nghi hoặc trên nét mặt.

Bà ngồi mép giường tôi, dò hỏi: “Tiểu Tinh à, con có thấy trong người không khỏe chỗ nào không?”

Tôi nằm trên giường, xoa trán giả vờ mệt mỏi: “Có một chút ạ, cảm giác đầu óc hơi choáng váng, chắc con thiếu ngủ thôi ấy mà.”

Nghe vậy, bà nội vui ra mặt, hắng một rồi tỏ ra lo lắng: “Buồn ngủ thì nghỉ ngơi đi con, ngủ sớm đi cho khỏe.”

Tôi gật đầu, ra vẻ bối rối, rồi chỉ vào trên tủ đầu giường nói: “Có điều là, có người mang cho con, nếu để lâu không thì phí quá. Nhưng mà con nghe nói vào buổi tối dễ mất ngủ lắm bà ạ…”

Bà nghe vậy liền rạng rỡ, lập cầm : “Thôi, để bà giúp cho con, nghỉ ngơi vẫn quan trọng hơn mà.”

Nói xong, bà ngửa đầu cạn không chừa một giọt.

Ai ngờ chưa đầy một phút sau, bà đã lảo đảo ngã gục sàn.

13

Ngoài cửa phòng tôi còn có hai người đang lén lút đứng rình. Một người là ba tôi, người kia là một gã đàn ông mặt mũi bịp bợm tráo trợn.

Gã áp tai vào cửa, thì thầm: “Sao lâu vậy? Bình thường thuốc đó vào là sẽ ngất chỗ mà. Loại này cũng có phải là thuốc đểu đâu, là ‘melatonin’ hẳn hoi , ra giờ cô ta phải mê man rồi chứ?”

Ba tôi gãi đầu, không lạ: “Tôi chịu thôi, nãy giờ không thấy mẹ tôi có động tĩnh gì cả…Hay có khi là xong việc rồi , anh vào xem thử đi?”

mặt sẹo gõ vài lên cửa, nhưng bên trong vẫn im ắng không một tiếng động.

Gã bắt đầu thấy lưỡng lự: “ chuyện này…có phải hơi không ổn không? Nhỡ đâu con gái ông báo công an thì sao?”

Ba tôi ngẩng cao đầu, dõng dạc: “Báo gì mà báo? Tôi là ba ruột nó, là người nuôi nấng nó từ bé giờ. Nó hy sinh một chút vì gia đình chẳng phải thường tình sao?”

nghe ba tôi phân tích “hợp lý” quá nên gã mặt sẹo không chần chừ nhập mật khẩu phòng, đẩy cửa bước vào. Trước khi khép cửa, gã còn tắt luôn đèn trong phòng. Ba tôi thì chạy ra cầu thang, rút một điếu thuốc ra hút, ung dung chờ kết quả. 

Còn tôi đứng nấp trong góc gần đó, khẽ nhếch môi nhạt, tay nâng điện thoại lên nói với đầu dây bên kia: “Bọn vào rồi, các anh có lên đây.”

Chẳng bao lâu sau, mấy phóng viên đã xuất hiện trước cửa phòng. Một người thở hổn hển hỏi tôi: “Nhân vật trung tâm đang ở bên trong đúng không? Nhưng mà cho hỏi chút, sao lại chọn buổi tối để nhận phỏng vấn vậy? Có điều gì khó nói lắm à?”

Chưa đợi tôi trả lời, bên trong phòng đã vang lên tiếng hét thất thanh. Tôi nhanh chóng nhập mật khẩu, đạp mạnh cửa rồi bật đèn lên. Trước mắt là một khung cảnh khiến ai cũng phải tròn mắt nhướm mày. mặt sẹo trần như nhộng, sững sờ ngồi bệt dưới đất. Còn bà nội thì quần áo xộc xệch nằm trên giường, gương mặt đỏ bừng vì phẫn nộ nhục nhã.

Một đàn ông một đàn bà ở chung một phòng, đèn thì tắt, quần áo thì xộc xệch, hành động thì mờ ám. Chỉ nhờ điều đó mà cánh phóng viên đã lập nhận ra “mùi scandal nồng nặc”, đồng loạt giơ máy ảnh lên chụp lia lịa.

Một người còn đưa micro về phía bà nội, hỏi dồn dập: “Xin hỏi, bà có phải là người từng gây náo loạn bệnh viện mấy hôm trước không? Đối mặt với lời chỉ trích là vô ơn máu lạnh trên mạng, bà cảm thấy thế nào? Vị đang ngồi dưới đất kia là chồng bà sao? Trông bà vị đó có vẻ là chênh lệch tuổi tác khá lớn nhỉ?”

mặt sẹo lúc này mới hoàn hồn, khi biết mình bị hiểu nhầm là chồng của bà nội, hắn liền nổi điên, đẩy phóng viên ra rồi bỏ chạy thục mạng.

Còn các phóng viên thì vẫn không buông tha bà. Bà bị hỏi tới tấp liền tỏ ra luống cuống, mặt đỏ như gấc, chẳng biết nói gì. Nhưng đám phóng viên không hề dừng lại, lời càng lúc càng dồn dập gay gắt.

Cuối , bà nội trợn tròn mắt rồi ngất lịm chỗ.

14

Trong bệnh viện, bà nội sau khi tỉnh lại đã được chẩn đoán là bị đột quỵ. Miệng bà méo xệch, mắt trợn lệch về hai bên, nước dãi chảy ra liên tục, còn không ngừng lẩm bẩm vài câu mà chẳng ai hiểu nổi. Chỉ có ánh mắt nhìn tôi là còn rõ ràng, tôi thấy rõ trong đó tràn ngập hận thù.

Tôi ngồi bên giường bệnh của bà, mỉm vui vẻ: “ đó là bà bảo mẹ đem cho con đúng không? Thông minh thì cũng thông minh , nhưng tiếc là… con chưa bao giờ bà cả, vậy nên bà tự mình chuốc hậu quả đi nhé.”

Ký ức về chết thê thảm ở kiếp trước vẫn luôn đeo bám tôi như bóng với hình. Từng ngày sau khi sống lại, tôi bị cơn ác mộng hành hạ. Mỗi lần tôi tỉnh dậy, lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nếu chỉ để bà phải nằm viện vì viêm dạ dày thì quá nhẹ nhàng rồi, tôi muốn bà phải đau đớn hơn tôi ở kiếp trước gấp bội!

Tôi điện thoại ra, mở đoạn của ngày hôm đó cho bà xem. Không nằm ngoài dự đoán, bà chính là nhân vật trung tâm của bản đó. Tất nhiên còn có cả ba tôi nữa. Người người nhà nhà nghe xong đó buông lời chỉ trích:

【Được cả mẹ cả con vong ân bội nghĩa, hai người định diệt chủng người tốt trong xã hội này hay gì?】

【Không chỉ nhân cách tồi tệ mà đời sống riêng của bà cụ này cũng ẩn chứa vô vàn vấn đề, tôi nghĩ bà ấy bị bệnh về thần kinh rồi.】

Không chỉ nổi tiếng khắp thành phố Thanh Sơn, mà thậm chí còn xuất hiện cả trên các bản trong khu vực. Cứ như vậy làn sóng dư luận nhanh chóng lan nhóm gia đình.

Mấy cô dì trong nhóm chat xúm vào mắng chửi bà tôi, lời gay gắt không khoan nhượng. nói bà mất mặt tổ tiên, bôi nhọ gia phong. Trước đây tôi từng cho rằng lời đó là cổ hủ, giờ thì lại thấy… êm tai lạ thường.

Tôi mở từng đoạn ghi âm, phát cho bà nghe một lượt. Bà nội lập kích động, giơ tay lên định đánh tôi. Nhưng tay bà run mức không chạm được vào người tôi, chỉ có tối chửi tôi: “Mày là… đứa con… bất hiếu…”

Sự ồn ào của bà khiến các bệnh nhân người nhà xung quanh quay lại nhìn. sau đó, có vài người nhận ra bà nội, bắt đầu chỉ trỏ:

“Chậc chậc, chính là bà già đó sao?”

“Chưa từng thấy ai mặt dày thế.”

“Đúng là loại vong ân phụ nghĩa, người ta đã tốt bụng tới thăm rồi mà còn mắng chửi không ngừng.”

“Tránh xa ra đi cô bé, kẻo lại bị bà ta ám .”

Từng câu, từng chữ châm chọc vang lên bên tai khiến mặt bà đỏ bừng như gấc chín. Rồi bà nghiến răng… lại ngất xỉu lần nữa.

lúc đó, cửa phòng bệnh bị đá bật mở. Người mở cửa là ba tôi, ông cầm trong tay con dao thái thịt xông thẳng vào phòng.

15

Ba tôi mắt đỏ ngầu, gào lên giận dữ: “Tất cả là do mày mà ra! Hôm nay tao không giết được mày thì tao không phải là người!”

nói, ông ta vung dao lao tới. Nhưng còn chưa kịp chạm vào tôi, ông ta đã đổ rạp sàn, co giật liên hồi.

Tôi lắc nhẹ cây gậy chích điện trong tay, mỉm hỏi: “ này là con mất công chuẩn bị cho ba , thích chứ hả?”

Ba tôi sùi bọt mép, cả người run rẩy, dù không đứng nổi dậy nhưng vẫn không quên mắng tôi: “Sao tao lại có đứa con gái độc ác như mày chứ…”

Độc ác ư? Tôi chỉ đơn giản là muốn sống yên ổn thôi mà.

Trong mắt ba, tôi chưa bao giờ là con gái của ông. Chỉ cần tôi không phục tùng, ông sẽ tìm mọi cách trấn áp.

Tôi đáp ông bằng lạnh nhạt: “ cả chuyện chuốc thuốc tôi, bán tôi cho bọn du côn để đổi tiền ông còn dám . Vậy thì cớ gì tôi không độc ác với ông nào? Ông tưởng tôi không đoán ra được âm mưu của ông bà nội à? Đừng bất ngờ quá như thế, tôi căn bản là chưa bao giờ không đề phòng.”

Ba tôi run rẩy bò dậy, thở hổn hển: “Mày giỏi lắm…”

Tôi mỉm , nhẹ nhàng đáp: “Không, vẫn chưa đủ giỏi như ba nghĩ đâu.”

Trong mắt ông bỗng ánh lên nỗi sợ hãi như đã hiểu ra ý của tôi.

du côn mặt sẹo hôm trước — người bị phá nát cả cuộc đời vì đoạn kia — xuất hiện phía sau lưng ông. Không chỉ bà nội, mà du côn đó cũng là một trong người bị mất hết danh dự.

“Dám chơi ông hả?” Hắn gằn , lập siết cổ ba tôi, kéo lê ông ra phòng.

“Vì mày mà tao không còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa!”

Một cú gậy bóng chày giáng mạnh lưng ba tôi khiến ông phun ra máu, ngã gục sàn. Nhưng mặt sẹo vẫn chưa chịu dừng tay, cứ thế nện từng cú vào người ông, đánh gào lên điên dại: “Trả mày hết, cho mày dám lừa tao này!”

Máu văng tung tóe khắp phòng, còn ba tôi nằm bất động đó.

Vài phút sau, cảnh sát xuất hiện, bắt giữ mặt sẹo, còn ba tôi được đặt lên cáng đưa đi cấp cứu.

Tôi nhìn cảnh tượng đó mà yên tâm thở dài một hơi.

Vở kịch cuối đã có hạ màn được rồi.

16

Bước ra cổng bệnh viện, tôi đón nhận ánh nắng vàng rực rỡ rơi vai mà lòng cảm thấy nhẹ bẫng vô .

Kỳ nghỉ cuối đã kết thúc, giờ cũng là lúc phải đi rồi. 

Đúng lúc tôi mở cửa xe thì điện thoại bỗng reo lên.

Là mẹ gọi, lo lắng: “Tiểu Tinh à, ba con bị đánh trọng thương, đang nguy kịch lắm, ba cần tiền viện phí gấp, con có chuyển ít tiền được không? Mẹ xin con, cứu ba con với, ông ấy sắp không qua rồi!”

Tôi khẽ thở dài, điệu vô bình tĩnh: “Từ hồi học cấp ba, con đã đi thêm để trang trải học phí. Lên đại học, con cũng chưa từng xin ba một xu.”

Mẹ tôi khựng lại vài giây, nghẹn ngào: “Sao con lại nói vậy? Mẹ biết con vất vả nhưng mà…”

Tôi ngắt lời mẹ, không để bà kịp nói tiếp: “Con biết mẹ luôn phải sống trong cảnh khổ đau, nên con vẫn luôn nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ đưa mẹ thoát căn nhà đó. Nhưng sao? sao ba lại có mật khẩu phòng của con? Trong khi mật khẩu đó con chỉ nói cho duy nhất một người – là mẹ.”

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.

Rồi mẹ tôi đột nhiên lên tiếng: “Nghe mẹ giải thích… là ba con… ông ấy…”

Tôi không để bà nói hết, dứt khoát cúp máy. Có mẹ cũng có nỗi khổ riêng, nhưng đáng tiếc là tôi không muốn nghe nữa.

Mỗi người có số phận của mình. tôi đã lựa chọn buông tay. Từ giờ trở đi, gia đình này…không còn liên quan tôi nữa. Đoạn đường tương lai đương nhiên sẽ không còn chướng ngại nào.

Cuộc đời sau này của tôi…mong rằng cũng sẽ như vậy.

Toàn văn hoàn

Tùy chỉnh
Danh sách chương