Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Tôi thản nhiên:

“Thì con nói thật mà mẹ!”

Bố tôi không chịu , cau mày:

“Mày nói gì vậy? Dương Huy là con trai họ Cao nhà , này nhất định có tương lai! còn trẻ, còn nhiều thời gian để phấn đấu. Tự kiếm mua nhà lớn chứ cần gì mượn ai?”

Tôi nghe xong, không nhịn cười.

Bố tôi có lẽ cảm thấy ngượng, cau mày trừng mắt với tôi:

– Mày cười gì mà cười?

Tôi vội vàng lắc đầu:

– Không có gì bố, chỉ là thấy bố nói đúng quá. Em trai con mới 28 tuổi, mà đàn 40 mới là hoa nở rộ mà, này kiểu gì cũng thành đạt!

– À mà, trước không đi tìm việc sao? Tìm chưa?

Mẹ tôi thở dài ngao ngán:

chỗ đó chế độ không tốt, đi xin làm bảo vệ, mà ngày bắt làm 12 tiếng, em mày chịu sao ?

Tôi cố nhịn cười, an ủi:

– Không sao , cứ từ từ tìm cũng .

Dù sao thì thất nghiệp ăn bám cũng liên quan tôi.

Tới cổng khu chung cư, bố mẹ tôi sững sờ.

Chung cư thân của tôi ở sao có thể tệ ?

Nhìn thấy bảo vệ ngoài cổng lễ phép chào tôi, mở cửa đón tôi, sắc mặt bố mẹ tôi lập trầm xuống.

Chê bai ngoài cổng xong, khi bước vào trong khu thì càng không thể giả vờ .

Vì đúng là khu này quá đẹp: cây cối xanh mát, tiện ích đầy đủ, sạch sẽ, hiện đại.

Vậy mà bố tôi vẫn cố tỏ ra chê bai:

– Mày ở tòa nào? Xa thế kia? Ngày nào cũng đi bộ tới đây mệt c.h.ế.t à? chỗ quái gì, xa thế là sai thiết kế rồi.

Tôi mỉm cười:

– Bố ơi, có xe điện đưa đón mà. Chỉ là con dẫn bố mẹ đi tham quan nên không ngồi. Giờ bố thì con gọi xe luôn.

Tôi chỉ vào dãy xe điện đang đậu gần đó.

Mặt bố tôi tối sầm :

– Không đi, không đi, kiểu thích bày vẽ. Đi bộ rèn luyện sức khỏe tốt hơn.

Tôi gật đầu, vẫn cười.

Vào nhà, dù còn là nhà thô chưa hoàn thiện, nhưng diện tích rất rộng, nhìn là thấy căn hộ lớn.

Sắc mặt bố tôi từ tái xanh chuyển sang đen sầm, há mồm ra nói:

– Mua nhà to thế này mà ở có ? nói mày biết, ít thì không tụ khí, mà không tụ khí thì không tụ tài, phong thủy này xấu lắm đấy!

Tôi bật cười:

– Không sao bố, bè con sẽ thường xuyên chơi, mở tiệc vui. này con còn nuôi ch.ó với mấy con mèo , nào cũng náo nhiệt.

Bố tôi :

– Nhà to thế, mày có mà sửa không? Sửa nhà cũng tốn cả đống đấy!

Tôi vẫn cười:

– Không sao ạ, thân con con sửa rồi. Con có viết giấy vay nợ mà, mỗi tháng lĩnh lương là chuyển cô ấy ngay, cô ấy tin con.

Tôi nói thế là để họ khỏi mon men hỏi xin lương của tôi .

Bố tôi nỗi nổ phổi.

Mẹ tôi thì vẫn không buông tha, lắc đầu chép miệng:

– Nhìn ban công này xem? To đùng như thế để làm gì? Mưa nhiều là nguy hiểm đấy!

Tôi mỉm cười:

– Không sao mẹ, con thích trồng hoa. Mà con sẽ làm khung kính bao ban công, đảm bảo an toàn tuyệt đối.

Mẹ tôi hừ tiếng, không nói gì thêm.

Đúng này, thợ .

Tôi bàn bạc với họ , chốt phương án đặt.

thợ vừa đi làm, bố tôi bất ngờ giận:

– Mày định toàn bộ nhà à?

Tôi gật đầu:

– Chứ mùa đông lạnh quá, bật điều hòa thì khô .

Bố tôi lập quát:

– Nếu mày toàn nhà, sẽ không bao giờ bước vào nhà này !

Tôi sững , theo phản xạ hỏi:

– Sao thế bố?

Tôi thực sự không hiểu sao phản ứng dữ như vậy.

cũng nhận ra phản ứng quá đà, ngẫm hồi lâu mới bịa ra lý do:

– Trước qua nhà con chị họ mày, nhà cũng khắp nơi, mùa đông nóng chết, bí bách, ngột ngạt, khó chịu lắm!

– Mày mà làm vậy, đảm bảo không tới nhà mày !

Tôi nhìn thấu ngay lớp giả tạo của .

Tôi từng nghe nói với mẹ tôi rằng nhà chị họ ấm lắm, mùa đông chỉ cần mặc áo mỏng là đủ, rất dễ chịu.

Tôi nhún vai:

– Không còn cách nào bố. con nói , cô ấy sợ lạnh. Nếu không , cô ấy giận thì đòi sớm, con làm sao xoay kịp?

Bố tôi tối:

– Trong mắt mày, bè còn quan trọng hơn bố mẹ à?

sinh ra mày đấy!

Tôi giơ tay:

– Nhưng con là con .

– Hay là bố con đi, con trả con, đó làm gì thì làm, nghe lời ai cả.

Bố tôi nghẹn họng, không nói câu gì, giận bỏ đi.

Mẹ tôi cũng vội vàng đi theo.

Tôi đi ra tới cửa, nghe mẹ tôi thì thầm với :

– Sao tự nhiên nóng thế? Con gái có chí, này còn trông cậy vào mà.

Bố tôi vẫn bực bội:

– Dương Huy còn chưa có nhà, đã có nhà rồi, còn khắp nơi. Con nhãi này đúng là biết hưởng thụ, thèm lo em trai !

Tôi cười lạnh — hóa ra là vì tôi có thứ em trai họ không có nên họ .

Bố mẹ đứng ở thang máy , chắc là chờ tôi ra làm hòa.

Tôi buồn quan tâm.

Thang máy lên, họ đành rời đi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương