Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

Gặp nhau đúng là trùng hợp.

Tôi vốn không định để ý, ai ngờ nó nhìn thấy tôi, liền chạy tới hỏi có phải tôi cũng đang đi tìm không.

Nó nói đã làm đây hai , quen lắm, có thể giúp tôi xin .

Trông nó ra vẻ đắc ý lắm.

Tôi cười:

– Tránh ra, tôi đến mua đồ.

Nó sững , rồi nghiến răng nói:

– Hôm trước bố mẹ sắp xếp cho đi xem mắt là bị mày phá rồi. Đừng tưởng không . Mày chẳng qua có con bạn giàu có, có mà oai?

nói cho mày , làm đây là để trải nghiệm cuộc sống thôi. Mày tưởng đi bốc cả đời à?

Nghe xong tôi suýt nữa không nhịn cười.

Tôi nhìn em trai, nói vẻ chân thành:

– Cao , quan trọng nhất mày cần làm bây giờ là gỡ cài đặt mấy app truyện ngôn tình nhảm nhí đi.

Sau khi mua đồ xong, tôi cố tình nói chủ cửa không muốn để em trai tôi đi giao .

Ông chủ hiểu, nói rằng em tôi làm đây hai mà bị khách khiếu nại không ít lần.

Nó cứ suốt ngày muốn kết bạn riêng khách, có lần cố gắng làm quen một bà đã có chồng, bị chồng ta đ.ấ.m cho một trận.

Xong này là bị đuổi rồi.

Sau khi đồ điện và nội thất chuyển đến nhà, lại là mở cửa thông gió, chờ bay hết mùi.

Đến Trung thu, mẹ gọi tôi nhà.

Tôi vốn định không , nhưng nghĩ chắc họ cũng tôi đồng ý.

nhà, tôi tay không trở , mẹ liền không vui:

ăn Tết mà tay không à?

Tôi cười:

– Con không có tiền, mẹ ạ. Giờ tiền lương mỗi con phải trả nợ.

Mẹ tôi lắc đầu liên tục, giận không nói lời.

Bố tôi cười nhạt, hộp quà trên bàn:

– Nhìn xem, đây là quà Trung thu công ty em con phát đấy. Bánh Trung thu xịn thế này, con từng thấy ?

Tôi nhìn một cái, vỗ tay:

– Ghê . Đúng là vẫn phải em trai con mới chứ! Mà nó thế, mua cái ghế massage cho mẹ ?

Em tôi tò mò:

– Ghế massage ?

Tôi cười:

– Ủa, mẹ không kể cho mày à? Tiếc đấy… cứ tưởng mẹ nhờ mày mua.

– Nhưng mà em ơi, em đã thế rồi yên tâm lắm. Dù em cũng là con trai, gánh vác trách nhiệm lớn lao, nhất là chuyện lo cho bố mẹ. Sau này giao bố mẹ cho em nhé!

Bố tôi nghe xong, sĩ diện bơm căng:

– Đó là đương nhiên. Con trai nhà họ Cao chúng ta lại kém !

Tới nhà ông nội ăn cơm, cô út và chú út cũng có .

Chú út làm ăn có tiền, hồi trước từng có xích mích bố tôi, mỗi lần gặp là không tha cho vài câu mỉa mai.

Năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Vừa ăn mấy miếng, chú út đã nâng ly rượu nhìn bố tôi:

– Anh Hai à, nghe nói nhà anh làm bảo vệ hả? Thông minh đấy! Tôi thấy nhiều ông già sáu mươi đi làm bảo vệ cơ mà, mới tới ba mươi, coi như tiết kiệm ba mươi năm đi đường vòng rồi!

Cả bàn phá lên cười.

Bố tôi đỏ như gan:

– Làm bảo vệ ? Cũng tốt chứ! lại, công ty làm là công ty lớn, bảo vệ đó khác hẳn mấy ông giữ cửa bình thường.

Chú út cười ha hả:

– Vâng vâng, là tôi ít hiểu .

Rồi chú chuyển sang nhìn tôi:

– Tuyết Vân ăn mặc giản dị thế? Con gái ăn diện một chút mới phải.

Tôi cười:

– Con không có tiền, chú ạ. Con mới mua nhà rồi.

Bỗng bàn ăn im bặt.

Chú út tròn mắt:

– Mua nhà? Con á? Một mình con?

Tôi gật đầu, mỉm cười:

– Vâng, một mình con.

chú tối sầm. họ nhìn tôi:

– Ghê vậy? Im lặng mà làm chuyện lớn hả?

Tôi cười:

ra là bạn con giúp mua, giờ con trả góp lại từng .

họ nâng ly:

– Vậy cũng rồi. Chúc mừng Tuyết Vân!

Mấy họ cũng nâng ly theo.

Tôi rõ tâm lý họ – chắc lòng, nhưng tôi không cần lòng của họ. Tôi cần không ai khinh thường tôi nữa.

có bố tôi là mày tối sầm.

Thấy mọi hỏi han tôi chuyện mua nhà, ông liền chêm :

– Tôi đến chỗ nhà nó rồi, chẳng ra , xa xôi hẻo lánh.

Chú út lập tức hỏi:

– Tuyết Vân, mua đâu vậy?

Tôi mỉm cười:

khu Dịch Cảnh Viên.

Mọi sửng sốt.

họ nói:

– Dịch Cảnh Viên mà xa ? khu đó tốt lắm, gần công viên, trường học, bệnh viện, trung tâm thương mại… toàn nhà biệt thự mini, yên tĩnh sạch .

Mọi đồng thanh gật đầu.

chú út cũng thay đổi:

– Mua đó à? sự là khu đẹp, không ngờ Tuyết Vân thế!

Bố tôi tức muốn nổ phổi.

Ông cau mày nhìn tôi:

ăn, không xuống bếp phụ lấy một đĩa thức ăn hả?

Tôi kịp trả lời có họ xen :

– Tuyết Vân ngồi phía trong, đi lại bất tiện. Để đi đi, nó ngồi ngoài, gần hơn.

Bố tôi không nghĩ ngợi:

cơ? là đàn ông, đàn ông lại bếp ?

họ không vừa:

– Câu này chú Hai nói hơi quá rồi. Đàn ông lại không bếp?

Bố tôi hừ một tiếng:

– Đây là quy tắc tổ tiên để lại, đàn ông bếp xui xẻo.

Tùy chỉnh
Danh sách chương