Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19.
sau quan trực tiếp, trong đầu tôi toàn là bóng hình anh, đuổi đi không nổi.
hứng tuôn trào, vẽ mãi không hết.
Mấy liền tôi nhốt trong phòng vẽ, quên cả thời gian. Không liên lạc được, anh lo lắng nên tôi đưa luôn chìa khóa dự phòng. Anh nấu rồi mang vào.
Tối đó, tôi chợt nghĩ ra tình tiết mới.
Bèn bảo anh khỏi cần chuẩn . Tùy tiện ném đống quần áo bẩn vào máy giặt mới sửa xong, hẹn giờ một tiếng, rồi chẳng để tâm nữa.
Đeo tai nghe, chìm vào thế giới riêng. tôi ra khỏi phòng vẽ thì đã là ba giờ sáng.
hiên nhà, đặt một bát chè ngọt. Đã nguội , hiển nhiên để đó lâu.
Anh chẳng nhắn tin, không mang vào.
Sự chu đáo kỳ lạ ấy khiến tôi hơi bối rối.
Nhưng còn kỳ quặc hơn sau.
Mấy liên tiếp, ánh mắt anh nhìn tôi thêm trầm, sắc một đen. Bữa chẳng buồn nói câu nào. dọn dẹp mới phát ra tiếng “choang choang” nặng nề. Hệt như một ông chồng câm lặng trong nhà.
Mải mê vẽ, tôi không nhận ra. Đến nhìn kỹ, mới giật .
Mắt anh đầy tia máu, quầng thâm xanh xám, chẳng khác nào một nghệ sĩ trình diễn đường phố.
Nói trắng ra là giống hệt một kẻ lang thang.
Tôi thử dò hỏi: “Anh gặp cú sốc lớn à?”
Anh không đáp, nhìn chằm chằm vào cổ tôi.
Bình thản nói: “ đó là ?”
“Hả?”
Tôi ngơ ngác.
Soi gương, mới thấy không biết lúc nào trên cổ xuất một nốt đỏ to, tôi gãi đến tróc da.
“Chắc là muỗi cắn thôi.”
Khuôn anh căng cứng. “Vậy nhà em lại có dép nam?”
“?”
Câu hỏi bất ngờ làm tôi sững lại.
Ngẫm nửa , mới nhớ ra hôm trước tôi mua đôi dép khuyến mãi “mua một tặng một”.
“À… đó hả, em cố tình mua cho anh đấy.” Tôi hí hửng định khoe công.
Ai ngờ anh nhàn nhạt phản bác: “Thế nhưng anh đi giày cỡ 43, còn đôi kia là 41.”
“…”
Tình huống quá xấu hổ.
Tôi nghẹn họng, không nói nên lời.
Mà vẻ anh như đã sớm đoán trước, từng chút từng chút sa sầm.
Trong mắt, tia hy vọng cuối cùng vỡ tan.
Giọng nói chua chát, xưa nay chưa từng nghe: “Thì ra, mấy làm nghệ thuật các em tìm hứng… thậm chí có thể ‘hiến thân vì nghệ thuật’?”
“ khác thì em không biết, nhưng em thì có thể.” Vì vẽ tranh, em thậm chí có thể liều mạng thức trắng.
“Em ra đi.” Anh cắt lời.
Không giận dữ, mà bật cười lẽo. Đáy mắt không có lệ, nhưng giống như cần thêm một giây sẽ tan vỡ.
Cho tôi giác bi thương như một vợ mới cưới phát chồng ngoại tình vào hôm sau.
“Nhưng đây là nhà em.”
“Được, vậy thì anh đi.”
Bóng lưng dứt khoát, kiên quyết đến mức nhiều thêm một nhìn dư thừa.
Làm chứ.
Chẳng phải là làm mẫu thôi , lại nói như thể tôi đã làm tội lỗi tày trời.
Trong lòng ấm ức, nghĩ bực.
Không muốn thì đừng đồng ý ngay đầu. nào đến cuối cùng, lại làm như thể tôi ép buộc anh vậy.
xúc rối tung, như bùn cát trong nước xoáy.
20.
hôm đó, chúng tôi rơi vào chiến tranh .
Tôi không muốn tự rước phiền. Anh ăn , tôi không đi. Về sau, anh chẳng nữa.
Tôi tự đặt đồ ăn .
Chuông cửa vang .
Là suất ăn nhẹ tôi .
giao hàng đội mũ lưỡi trai đen, cúi đầu, chẳng thấy rõ . Đưa xong, không nói một câu đã quay đi.
Tôi phản xạ nhìn thêm một .
Mở hộp , liền phát có dấu hiệu động qua.
Hôm sau, tôi không dám nữa.
Ăn tạm mì gói.
Nhưng ra đổ rác, cửa lại thấy một bó hoa cúc trắng.
Tôi nghĩ chắc giao nhầm.
Ai lại tặng hoa cúc trắng chứ?
Nhưng giây tiếp , tôi thấy một tờ giấy kẹp bên trên.
Viết: “Gửi tiểu thư Tống đáng yêu.”
Từng sợi lông tơ sau gáy tôi dựng đứng.
Tôi vội ôm rác quay vào nhà, không dám bước ra nữa.
Vừa nghĩ có lẽ là trò đùa dai của đám trẻ con, thì điện thoại rung .
Một tin nhắn số lạ: [Mỹ lệ Vi Vi, món quà tâm huyết của anh, em có thích không?]
“…???”
này thì tôi có thể khẳng định, chắc chắn đã một kẻ biến thái nhắm trúng rồi.
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng chuông cửa vang đột ngột, dồn dập và chói tai.
Tim tôi đập thình thịch, não lập tức toàn là những vụ án hình sự.
Không dám mở cửa.
Đến chuông ngừng lại sau reo thứ hai, lưng áo tôi đã ướt sũng mồ hôi. Vừa định cảnh , điện thoại lại vang .
Là Trần Hoài Chi đến.
Giọng anh bên kia mang sự căng thẳng, nói nhanh đến nỗi gần như gấp gáp: “Em đang nhà phải không? Xảy ra rồi? Anh đang đứng cửa nhà em.”
Sợi dây căng chặt trong đầu bỗng chốc đứt phựt. Như con thuyền lênh đênh giữa biển cả cuối cùng nhìn thấy bến bờ.
Tôi mở cửa, không kìm được mà lao thẳng vào lòng anh. Nước mắt trong hốc mắt ào ạt trào ra, tuôn gò má như vỡ đê.
Anh ôm lấy tôi, bàn tay một lại một vỗ về nơi lưng tôi: “Đừng sợ, có anh đây.”
Đến tôi trút hết xúc, khóc đến kiệt sức, mới phát đang ngồi trên sofa, nửa thân anh ôm trọn trong ngực. Sau lưng rõ ràng có một bàn tay đặt , nhiệt độ nóng rực khiến tôi bừng đỏ.
Anh cúi đầu, ngón tay khẽ chạm nơi khóe mắt, ấn nhẹ vệt ẩm còn sót lại. “Đã xảy ra ?”
Tôi tóm tắt vắn tắt toàn bộ việc có lẽ kẻ biến thái dõi.
Lông mày anh nhíu chặt, ánh mắt lúc sắc : “Báo cảnh đi, anh cùng em.”
Cảnh nói khả năng cao là quen gây án, nhưng tại chưa đủ bằng chứng, tạm thời không thể khẳng định nghi ngờ nhắm vào gã giao hàng.
Trên đường đồn cảnh trở về, tôi mới chợt nhận ra.
“Anh làm biết em gặp ?”
“Chuông cửa nhà em cả nay không vang, mà em lại không đặt đồ ăn.”
“…”
“ này phải mất thời gian mới giải quyết được. Em sống một căn hộ đối diện không an toàn, dọn sang nhà anh đi.”
Giọng anh quen thuộc đến mức như thể giữa chúng tôi chưa từng có khoảng thời gian nhạt.
Nhìn gương nghiêng gọn gàng sáng sủa ấy, tôi chậm rãi đáp: “Được.”