Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6.
khi trở thành bạn thân em gái, tôi liền muốn khoe cho bằng được. là dẫn em ra tìm đám bạn kia.
Mấy người không muốn chơi tôi? Tôi cũng thèm chơi mấy người nữa!
Nhìn ! Bạn thân của tôi còn đáng yêu hơn các người nhiều!!!
Kết quả… Tôi còn chưa kịp , bọn cười khẩy em gái.
“Yo, nhóc tì lại mò ra à?”
Bọn đang nạt bạn thân của tôi!
Tôi lập tức nghiêm mặt, siết chặt bàn xíu của em gái. Bọn thấy liền lùi lại hai bước, tôi, nhìn em đầy do dự: “Hóa ra… cái đứa cao chính là bạn thân em đến à?”
Em gái tôi ưỡn ngực, kiêu ngạo y như chúa truyện tranh: “Đúng !”
“Nếu các người còn dám nạt tớ, chị ấy sẽ ăn sạch các người đó! Một bữa có ăn ba đứa cơ!”
Giống hệt cảnh “cáo mượn oai hổ” sách tranh.
Bọn sợ xanh mặt.
Tôi choáng váng.
Tôi ăn ba bát cơm thôi , sao lại thành ăn ba đứa ?
Tôi vội bước lên định giải thích. Bọn ôm run rẩy, hét toáng: “Á á á đừng lại gần, xin lỗi xin lỗi, từ nay chúng tôi không nạt em ấy nữa!”
đồng loạt bỏ chạy biến mất.
Tôi: “…”
Danh tiếng của tôi… tan nát.
Em gái kiễng chân, vỗ nhẹ lên lưng tôi, giọng non nớt an ủi: “Không sao đâu, không chơi chị, em chơi chị! Chúng ta bạn thân suốt đời!”
7.
Trưa hôm ấy, em gái bưng chén cơm tìm tôi: “Chúng mình bây giờ là bạn thân phải không?”
Tôi gật .
“Vậy chị có giúp em ăn bớt cơm không?”
“Vì sao?”
Cơm của em trông ngon quá, tôi nuốt nước bọt. Nhưng lại nhớ mẹ dặn, ăn nhiều mới mau .
Em gái thấp quá, phải ăn nhiều .
Tôi bối rối.
Em kéo tôi, đung đưa: “Em ăn không hết, nhiều quá! Không được lãng phí! Chị là bạn thân của em, có chia giúp em không?”
Mẹ cũng dặn không được lãng phí lương thực. Tôi gật thật mạnh, cúi xuống hì hục xúc cơm của em. Không thấy em quay mặt đi, lấy che cái răng sún, cười trộm đầy đắc ý.
Từ đó, cứ đến giờ ăn là em lại bưng bát tìm tôi. Chúng tôi ngồi trên ghế , vừa phơi nắng vừa ăn cơm sân.
Mỗi lần em bê chén không còn hạt nào về đều được khen ngoan.
Em vui, tôi cũng vui.
Mẹ tôi và dì Trần nhìn chúng tôi yên lòng, hai đứa , tự biết ăn uống.
Cho tới một buổi trưa…
Tôi đang cắm xúc cơm bát của em, còn em ngồi xổm nghịch kiến. Một tiếng quát khiến em giật mình ngã ngồi xuống đất.
Mẹ tôi và dì Trần mỗi người một cái roi gà, mặt giận dữ.
Mẹ tôi: “Tống Thì Vi, con muốn c.h.ế.t à?!”
Mẹ em: “Trần Hoài Chi, con muốn c.h.ế.t à?!”
Mẹ tôi mắng: bảo sao tôi càng càng khỏe, còn em thì gầy nhẳng. Hóa ra cơm của em toàn chui bụng tôi.
Hai bà liếc đầy ăn ý, mỗi người xách một đứa về nhà.
Hôm , tôi em ôm m.ô.n.g bị đánh sưng, qua cửa sổ nhìn thảm thương.
Từ đó mất hẳn quyền tự do… ăn cơm.
9.
biết “em gái” không phải là em gái… Trời mưa rất to.
Tôi em đang chơi sân, chưa bao lâu ướt như chuột lột. Dì Trần kéo em, mẹ kéo tôi, vừa dọa đánh vừa lôi chúng tôi tắm thay đồ.
Tôi vùng ra, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n dì Trần: “Con muốn tắm em gái! Trên tivi bạn thân phải mọi thứ cùng !”
Em lắc như trống bỏi, phản kháng quyết liệt: “Không được không được! Anh là con trai, chị là con gái!”
“…”
Tôi không tin.
Mẹ cầm cành liễu giải thích suốt, cuối cùng tôi mới buộc phải tin “em gái” hóa ra là con trai.
Tôi khóc rất lâu.
Không chịu nổi chuyện cô em gái xinh đẹp biến thành cậu anh trai yếu ớt.
Mẹ bảo bình thường tôi khóc rất phiền, nhưng hôm ấy tôi khóc lặng lẽ, đau lòng như mất cha mất mẹ. Đến mức bà định đánh còn ngại.
Cả nhà dì Trần đều thương tôi. Thấy tôi buồn, chú Lục bảo gả tôi cho Trần Hoài Chi, là suốt đời có chơi cùng .
Mặt bố tôi đen sì.
Tôi khóc to hơn.
Trần Hoài Chi yếu xìu, tôi không muốn gả cho cậu.
“Vậy anh gả cho chị.” Cậu dùng lau khóe mắt tôi, vẻ mặt nghiêm túc.
Cũng được.
Tôi lập tức hết khóc.
Đến lượt mặt chú Lục đen sì, bố tôi ở bên cười khặc khặc.
Trần Hoài Chi sẽ “gả” cho tôi, chúng tôi có mãi mãi bạn thân.
Nghĩ vậy, tôi rất vui.
Nghe vợ chồng buổi tối hay dắt chó đi dạo. Tôi liền kéo Trần Hoài Chi ra dắt đi chơi.
là heo con đốm, con của Đậu Đậu sinh tháng trước. Người đi đường nhìn thấy đều cười.
Có hai anh chúng tôi là “đồ nhà quê”.
Tôi chưa nghe bao giờ, Trần Hoài Chi cũng không. Nhưng cậu bảo cậu từng thấy con ba ba… một loài rất cứng cỏi, mai dày.
Là từ tốt.
Tôi: “Vậy em muốn chúa của Vương quốc Ba Ba!”
Cậu: “Anh chính là Hoàng tử của Vương quốc Ba Ba.”
Người qua đường: “…”
Vì dáng người, tôi trông như kiểu sẽ đi nạt người khác. Còn Trần Hoài Chi thì nhìn nào cũng giống như kẻ sẽ bị nạt.
nên, ba mẹ hai bên đều yên tâm.
Chúng tôi thời mẫu giáo không đến lớp , là mời thầy riêng dạy tại nhà. Mãi đến tiểu mới đến trường.
Rời khỏi tầm mắt cha mẹ, Trần Hoài Chi cứ như con ngựa hoang được tháo dây cương, hoàn toàn bộc lộ bản tính thật.
Tôi vốn lười , nhưng ít nhất còn biết che giấu. Cậu ấy thì gần như viết hẳn hai chữ “không ” lên mặt.
Rõ ràng tiêu chuẩn tiền tiêu vặt như . Tôi thì đủ đầy sách vở, cậu ấy đến cái cặp còn không có. Bút thì nhặt đồ bạn chê, tẩy thì dùng đồ tôi bỏ. Một tờ giấy nháp có dùng cả tuần.
Kem Haagen-Dazs năm mươi tám tệ, cậu ấy nào cũng mời tôi ăn, mắt không hề chớp. Vậy một quyển vở năm đồng tám, c.h.ế.t cũng không mua, liếc cũng thèm.
Chủ trương sống theo phương châm: “ cần liên quan đến thì đều không có tiền.”
Hồi ấy thịnh hành trò gấp dứa , đại pháo bằng vở. Cậu ấy tiếc không dám mua vở. là đem hết sách xé ra, gấp được cả một ngăn kéo đầy. Nếu không sợ bị đánh, chắc cậu ấy còn định xé luôn sách của tôi.
Cũng lúc ấy tôi mới thấu hiểu vì sao dì Trần mắng cậu “người không ra người, chó không ra chó”. Ngoại hình nho nhã của cậu ta, đơn thuần có tác dụng… nhìn cho dễ coi. Hoàn toàn liên quan gì đến tính cách.
Cậu ấy động não, tôi động chân. Chúng tôi chen đám trẻ chơi b.ắ.n bi, giành thẻ bài. Chơi chán thì bán lại, kiếm tiền lẻ. Thậm chí, dưới sự xúi giục của cậu ấy, chúng tôi trốn đi đào giun, leo cây, cá.
đó… cây phát tài hiệu trưởng trồng còn trơ mỗi thân. Hai con cá vàng cũng bị dọa chết.
Hiệu trưởng , nếu không phải nhìn cậu quá đáng yêu, sớm cho một trận.
Quần áo của chúng tôi, nào cũng bẩn hoặc rách. Mẹ tôi từng nghi ngờ tôi không phải đi , là đang tham gia huấn luyện đặc .
Một lần, cô giáo gọi cả hai lên hỏi thăm.
Cô hỏi: “Bố mẹ các em nghề gì?”
Cậu ấy đáp: “Đào mỏ.”
Tôi đáp: “Nuôi heo.”
Cô giáo an ủi: “Lao động là vinh quang.”
xoa Trần Hoài Chi, lấy ra hai tờ đơn xin trợ cấp hộ nghèo.
Cậu ấy ngơ ngác: “Cô ơi, nhà em đào là mỏ than tư nhân.”
Cô giáo: “…”
Cô lúng túng, định đưa đơn cho tôi.
Tôi bảo: “Cô ơi, nhà em nuôi ba trăm ngàn con heo.”
Cô giáo: “…”
qua , chúng tôi ở trường việc gì đứng đắn. Cuối cùng cũng bị bại lộ bởi một tờ bảng điểm.
Thang điểm 100. Tôi được 50, cậu ấy 25.
Ban , dì Trần và mẹ tôi còn chịu khó đi họp phụ huynh. Nhưng họp nhiều quá, ai muốn đi nữa.
Cứ đùn đẩy qua lại.
Dì Trần : “ Hoài Chi là người nhà Tống, để mẹ nó đi.”
Mẹ tôi đáp: “ nó cũng phải gọi tôi là mẹ, để chị đi.”
Kết quả hai người càng nghĩ càng tức.
“Không phải một nhà thì không một cửa.”
Dứt khoát lôi cả hai chúng tôi ra đánh một trận.