Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Phần 2

3.

Không đùa đâu.

Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi tuyệt đối không tin nổi. 

Mười năm đủ để thay đổi một con người đến sao?

khi tôi tuổi quen anh, đến năm mười lăm tuổi xa nhau, anh lúc cũng yếu ớt, bệnh tật triền miên. Do sinh non, dáng người thấp , gầy gò, như chỉ cần gió thổi là ngã. Thêm vào , gương mặt xinh đẹp, làn da trắng đến mức quá đáng.

Y hệt bản sao của Lâm Đại Ngọc.

Lần tôi gặp anh là vào mùa đông. Khi , gia đình bác gái chuyển đến sống cạnh nhà, chúng tôi cuối cũng có hàng xóm.

Mẹ tôi xách quà, dẫn tôi sang chào . xa thấy bác gái xinh đẹp dắt theo một cục bông nhỏ. Khuôn mặt non nớt tinh xảo, khoác tấm áo choàng lông xù ấm áp, như một tiểu đồng bước ra tranh.

Tôi buột thốt ra: “Ôi, em gái xinh quá.”

Cơ thể nhỏ khẽ run, gương mặt thoáng vẻ khó tin. Bác gái bật cười, anh ta tuổi với tôi, thậm chí còn hơn hai .

Mắt tôi tròn xoe.

Sao tuổi của tôi và tuổi của anh lại khác nhau đến thế?

Tôi to đùng một cục, anh lại nhỏ xíu một nhúm.

“Bác ơi, trẻ con có đắt không? Sao tiệm điện thoại chỉ tặng cho bác một đứa tí hon thế?” Tôi còn chìa ngón ra so sánh.

xưa mẹ từng dọa tôi: nạp tiền điện thoại sẽ được tặng trẻ con.

Tôi tin sái cổ.

Mẹ còn chưa kịp bịt tôi.

Chỉ biết cười gượng tại chỗ.

Bác gái chưa kịp đáp, anh hất cằm, hừ một tiếng: “Ngốc, chị bị lừa rồi. Rõ ràng chúng ta đều là nhặt thùng rác về.”

Tôi: “???” 

Bác gái: “…”

Mẹ tôi: “…”

Hai người họ nhìn nhau, quay mặt đi, cắn môi nhịn cười.

Tôi vốn tự tin vào trí tuệ của mình.

Thông minh như tôi, sao có thể bị mẹ lừa chứ? Nhất định là “em gái nhỏ” này bị dắt mũi rồi.

Thế là tôi bao dung xoa an ủi: “Không sao đâu, em còn , bị người lừa cũng bình thường!”

Chẳng câu đ.â.m trúng chỗ đau. Giây sau, anh mím môi, mắt hoe đỏ, hàng mi dài rủ xuống vương giọt suốt.

Tôi hoang mang, vội nhớ cách tôi dỗ mẹ. Thế là bước tới, “chụt” một cái hôn lên má.

Đôi mắt mơ hồ chớp chớp. Rồi cái nhỏ xinh lập tức méo xệch, òa khóc: “Hu hu, mẹ ơi, chị ăn h.i.ế.p con, chị sàm sỡ con!”

Bác gái vừa ôm vừa dỗ, vừa cố nén cười.

Tôi len lén nhìn mẹ.

Bà hít sâu một hơi, má run lên.

Tôi liền ôm chặt m.ô.n.g mình.

Thôi xong.

Về nhà lại ăn đòn rồi…

4.

Mẹ tôi không đánh tôi. Chỉ là, bà chỉ cho tôi ăn đúng một bát cơm.

Mà một bát làm sao no được chứ! Bình thường tôi phải ăn tận bát cơm cơ mà!

Có lẽ do gen đột biến.

Tôi luôn cao hơn hẳn đám bạn tuổi một cái . Đi bệnh viện khám, bác sĩ tôi chỉ là phát triển sớm, cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, ngoại trừ việc… ăn quá .

Mẹ dặn dò tôi, giọng vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ: “Con gái à, nghe lời mẹ, bớt ăn thôi. Con nhanh thế này, ra ai mà tin mới tuổi chứ? Người ta nhìn phải tưởng năm tuổi mất.”

Tôi ấm ức: “ con đói mà!”

“Con mà ăn nữa, chẳng còn bạn nhỏ chịu với con đâu.”

…Ờ nhỉ. Bọn chúng đều coi tôi là “chị ”, không ai thèm .

cũng không sao! Giờ tôi có em gái nhỏ để rồi.

“Mommy, có phải em còn thế này là vì em ăn ít quá không?”

Mẹ khựng lại, có chút do dự. 

Sinh non, cũng coi như do dinh dưỡng bụng mẹ chưa kịp hấp thu hết…

“Cũng… cũng coi như đi.”

Tôi lập tức ra.

Nhớ tới chuyện hôm nay tôi còn làm em khóc, lòng lại có chút áy náy. Tôi lén chạy về phòng, ôm chặt “người bạn thân” tên Đậu Đậu vào ngực, rồi rón rén sang phòng bên.

Nhà tôi nuôi heo.

Đậu Đậu là heo con của mẹ heo Hoa Hoa, lúc mới sinh suýt chút nữa không sống nổi. 

Tôi ôm nó về, pha sữa bột cho nó uống. Giờ được gần một tháng, trắng trắng, tròn tròn, béo khỏe… y hệt tôi.

Tôi gõ cửa.

Chú Lục ra mở, tôi mình đến tìm em gái .

Ban chú chưa , đứng ngẩn ra mấy giây, rồi bỗng ôm bụng cười nghiêng ngả: “Hahahaha… Hoài Chi, mau ra với chị gái đi! Ha ha ha, cho đáng đời nhóc con bình thường cứ lười ăn cơm hahahah!”

Em gái còn đang giận, vừa thấy tôi òa khóc như cái vòi nước hỏng.

Tôi vội vàng đưa lau nước mắt trên mặt cậu: “Em gái, chị xin lỗi. Đừng khóc nữa, chị tặng em người bạn thân nhất của chị nhé!”

Đậu Đậu lòng tôi kêu “eng eng”, thu hút ánh mắt của em. Nước mắt lập tức dừng lại.

Tôi kéo khóa áo phao, lấy Đậu Đậu đưa cho cậu ta. quên mất, Đậu Đậu to bằng nửa người cậu .

Kết quả là cậu loạng choạng lùi về sau, ngã ngồi phịch xuống đất.

“…”

“…”

Cậu ta bặm môi, giống như một chú vịt con, nước mắt sắp lại ào ra. Tôi hoảng hốt lấy che cậu lại, nhanh chóng giới thiệu: “Đây là Đậu Đậu.”

Cậu ta hít hít mũi, ngón nhỏ chọc vào cái đuôi heo. “Đây là thú cưng chị tặng cho em sao?”

Tôi vừa gật, lại vừa lắc. “Mẹ chị , ăn mới nhanh! Đợi nó , có thể hấp, kho, hay nấu canh! Em gái, đến lúc em ăn một chút nhé, ngon lắm luôn !”

xong, tôi còn nuốt nước miếng đánh “ực” một cái.

Cậu : “…”

Rồi lặng lẽ kéo Đậu Đậu giấu ra sau lưng.

Thấy cậu ta nhận lấy, tôi nghiêng : “Thế em tha lỗi cho chị rồi phải không?”

Cậu ta khẽ gật .

chúng ta bây giờ là bạn thân rồi nhé?”

Cậu ta nghẹn ngào, quay mặt đi: “Ai… ai thèm làm bạn thân với chị chứ!”

Hả?

Thôi kệ.

Đây gọi là cái nhỉ… Mất cả vợ lẫn quân?

“Không sao đâu, mai chị lại tới em.”

, tôi cũng sang tìm em gái, kiên trì em có làm bạn thân của tôi không. Thậm chí còn đem viên kẹo sữa mà mẹ quy định mỗi tôi chỉ được ăn một viên, đưa cho em.

Kẹo em ăn.

Còn làm bạn thân? Em phải… suy nghĩ thêm.

Mẹ cười , tôi nhỏ có tố chất làm “cún con bám đuôi”. Tôi nghe không “cún con bám đuôi” nghĩa là . bố lần cũng đắc ý , năm cũng nhờ ông kiên trì làm “cún con”, cuối mới cưới được mẹ.

Ông thường treo trên câu: “Cún con mà kiên trì đến cuối, sẽ có tất cả.”

, đây chính là một tốt!

Tôi tự hào ưỡn ngực: “Cảm ơn mẹ khen con!”

Mẹ cười tới mức nước mắt ràn rụa.

Tôi vẫn chẳng mẹ đang cười cái .

Thật ra tôi thông minh lắm. Em gái là bạn nhỏ xinh đẹp nhất tôi từng gặp. Có thể trở thành bạn thân của em, tôi sẽ rất nở mày nở mặt!

Một tháng trôi qua.

Tôi vẫn như thường lệ, mang kẹo sữa đến, em có làm bạn thân không.

Thế lần này, em vừa nuốt nước bọt, vừa đau khổ lắc , lấy che .

“Đúng … tụi mình vốn là bạn thân rồi… Tớ không nên lừa cậu cho tớ kẹo… Răng tớ đau quá… Mẹ nếu tớ còn ăn kẹo, sẽ bắt tớ ăn măng xào thịt thay…”

Tôi ngẩn ra hồi lâu. “Em gái, sao chuyện em lại gió lùa thế kia?”

Em ấm ức bỏ ra, để lộ khoảng trống nơi răng cửa. “Em ăn kẹo quá, sâu răng làm rụng mất rồi.”

Tôi hít một hơi lạnh sống lưng.

Thật đáng sợ.

May mà tôi mê ăn thịt hơn ăn kẹo.

“Em gái, măng xào thịt ngon không?”

So với em gái kén ăn chẳng ăn , tôi ăn tạp, cái cũng nếm, đến cả thứ ngoài đường cũng tò mò thử.

Em thở dài, giọng như oán trách cả thế giới: “Ngon… ngon tới mức rơi nước mắt.”

Mắt tôi sáng rực.

Nghe hấp dẫn quá, tôi cũng nếm thử.

em lập tức cau mặt, quát khẽ: “Đồ ngốc! là… mẹ em đánh em !”

“?!”

…Ờ thôi.

không thử nữa.

Tôi biết cái vị rồi…  Y hệt mùi “tai kho”.

Đều là… “mông nở hoa”. 

Tùy chỉnh
Danh sách chương