Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 12

“Nhưng mỗi nhớ đến những anh từng nói những tổn thương anh gây ra cho cậu, tớ lại không thể nào bênh vực được .”

vỗ đùi, giọng có chút bực bội.

“An An chúng tốt vậy anh còn không biết trân trọng, thì còn ra chứ!”

Trước khi cúp máy, cô tôi nghiêm túc, giọng đầy chân thành:

“An An, đứng dưới gốc hoa anh đào, ai cũng đẹp.

Tình yêu cậu, dành cho ai cũng sẽ rực rỡ.

Cứ bước tiếp, đừng ngoảnh lại.”

Cứ bước tiếp, đừng ngoảnh lại.

Tôi cúp máy, ngồi trong căn phòng trống rỗng hồi lâu.

Lâu đến mức, đôi mắt khô rát tôi lại bật ra một tràng khe khẽ.

Nếu còn có thể quay , thì vì vết thương chưa đủ đau.

Còn nếu đã đau đủ vẫn quay lại, thì thật sự là… ngu ngốc.

Chương 12

Từ hôm trở đi, tôi gần không còn nhớ đến Tạ Hoài .

Cũng không lại anh nào.

là đôi khi, lại có giác có một ánh mắt quen thuộc đang dõi theo tôi từ phía sau.

Có khi là thư viện, có khi là cuối con hẻm nhỏ, có khi là trong buổi tụ họp bạn bè.

giác anh đã âm thầm đi theo tôi một đoạn đường dài, cũng chưa từng xuất hiện.

Mỗi tôi nhận ra sự tồn tại , quay lại tìm… thì lại chẳng thấy ai.

“An? Cậu sao vậy? thế?”

Một bạn trong nhóm đề tài khó hiểu tôi, còn giơ tay huơ huơ trước mặt.

Tôi thu lại ánh , về phía đèn giao thông đằng xa.

Nơi có vạt áo ai vừa khuất đi, nhưng tôi không thể chắc là ai.

Có thể… tôi nhầm thôi.

Nhưng thật ra, là ai cũng không còn quan trọng .

Bạn học khoác tay tôi, nói:

“An, trước tụi đến cậu làm đề tài, lẩu cậu nấu ngon cực! này làm xong đề tài, tụi lại đến cậu ăn tiếp được không?”

Tôi ôm sách, đáp:

“Đương nhiên là được.”

Tôi là kiểu người mê ăn , Tạ Hoài thì lại không chịu nổi .

Anh thích đồ ngọt, mỗi đi ăn lẩu nhau, anh đều gọi nước dùng cà chua.

Ban , chúng tôi còn gọi nồi lẩu hai ngăn.

Nhưng về sau, tôi dần thỏa hiệp, ăn anh nồi cà chua.

Với tôi lúc , cần được ăn nhau thì ăn không quan trọng.

Quan trọng là… có anh.

Nhưng giờ đây, tôi muốn ăn thứ thích.

Dù có đến mức toát mồ hôi, đến chảy nước mắt… cũng không sao.

Tôi sống một nơi đất khách, tôi hoàn toàn chắc chắn: tôi thích ăn .

tôi không còn cần phải nhường nhịn vì bất kỳ ai .

Thời gian trôi qua, bốn mùa thay đổi.

Tôi một đi qua mùa xuân rạn san hô Great Barrier, dạo bước bên bờ biển Cairns, lên thuyền ra khơi giữa biển xanh bao la.

Cũng từng đón hè Uluru, nhận sự hùng vĩ thiên nhiên nét giao hòa văn hóa con người nơi sa mạc.

Đến mùa thu Tasmania, tôi ngồi một quán cà phê ven biển, nhận thời gian chậm lại.

Còn khi Bắc bán cầu bước vào mùa hè rực rỡ, thì Melbourne đã sang đông.

Tôi Tạ Hoài, càng lúc càng xa…

Cứ … thật sự sẽ không lại nhau .

Đến thứ Úc, tôi cuối cũng lấy được bằng kép ngành Kinh tế Luật.

Cũng chính thức tiếp quản công ty bố mẹ để lại.

Sau khi tốt nghiệp, tôi lại mang theo quà đến giáo sư thăm hỏi.

Nhưng ra mở cửa là cháu ngoại ông — .

Bốn trước, tôi cậu , cậu mới mười sáu tuổi, cao hơn tôi một chút.

Giờ thì đã cao hơn tôi gần hai cái , nhưng lại chẳng tạo giác áp lực, trái lại mỗi khi lên lại vô ấm áp.

“An, cậu đến !”

Giáo sư già niềm nở đón tôi vào .

“Tiểu An này, nay hai mươi tuổi . Trường yêu cầu cậu phải tham gia một dự án thực tế trước khi tốt nghiệp. Nghe nói con đã tiếp quản công ty , con có thể cho sang rèn luyện một thời gian không?”

Tôi đặt món quà xuống, đỡ ông ngồi vào sofa.

“Dĩ nhiên ạ. đang học quản trị tại Đại học Melbourne, nếu cậu muốn đến công ty giúp cháu thì còn bằng.”

Nói xong, giáo sư quay sang .

Cậu giơ tay ra, rạng rỡ:

sẵn lòng. ơn chị đã cho em cơ hội.”

Cứ thế, trở thành trợ lý tôi.

Cậu giỏi, lại chăm , là một cánh tay đắc lực tôi.

không ngờ rằng, ngay dự án hợp tác tiên tôi dẫn dắt

Lại phải Tạ Hoài.

Anh đã thay đổi nhiều.

Vẻ ngây ngô non trẻ xưa đã phai nhạt, thay vào là dáng vẻ điềm đạm, chững chạc trong bộ vest chỉn chu.

Toát lên khí chất lạnh lùng nhưng lại đầy tự tin một người đàn ông trưởng thành.

Anh đứng đối diện tôi, dáng cao thẳng, lịch thiệp đưa tay ra bắt.

“Trình Kiều An, đã lâu không .”

Tùy chỉnh
Danh sách chương