Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Thì anh muốn , cũng phải là chứ.”
“ ta quen nhau mười tám năm, là nữ duy nhất trong đời anh. Vì sai lầm của anh mà đánh mất năm năm, vậy vẫn chưa đủ để chuộc lỗi sao?”
“Ngay cả đây là màn trong hỏa táng tràng, thì bây giờ anh phải đang đấy à?”
Tôi đưa ngón tay , khẽ lắc trước mặt anh.
“No, no, no.”
“Tôi là nữ của mình. đàn ông tôi chọn mới là nam . Mười tám năm có thể là dài, nhưng tương lai chắc chắn còn dài hơn thế nữa.”
“Tạ Hoài, giữa ta đã sớm kết thúc rồi.”
“Có trong câu chuyện của anh, tôi là một nhân vật nữ phụ bất ngờ nước để thúc đẩy tuyến tình cảm giữa anh khác thì sao?”
nói đến đây, ánh mắt tôi liếc sang Hạ — đang cầm đĩa trái , đứng cách đó không xa, do dự không có nên tiến lại gần hay không.
Không ta đã nghe được bao nhiêu.
Cũng năm năm ta đã trải những gì.
thấy ta cắn chặt môi, đôi mắt đỏ hoe, như muốn khóc mà không dám — nhìn quả thật có chút dáng vẻ đáng thương.
Hạ chầm chậm bước lại, đặt đĩa trái xuống trước mặt tôi Tạ Hoài.
cất lời, giọng ta nghẹn ngào:
“A Hoài, đã chuẩn chút trái , anh … Tổng giám đốc Trình nếm thử nhé.”
Tạ Hoài liếc nhìn một cái, lập tức nhíu mày:
“Xoài thuộc tính hàn, An An thể hàn không ăn được, mang .”
Câu nói lạnh lùng như thể Hạ làm gì cũng là điều hiển nhiên.
Tôi không nhìn nổi nữa, đứng dậy phía bếp.
Dì Tạ đang quay lưng lại, thở dài một tiếng.
Tôi tới gần:
“Dì Tạ, để con giúp một tay nhé.”
Dì vội vàng nở nụ cười gượng, liên tục xua tay:
“Không cần không cần, con được một chuyến đã khó lắm rồi, cứ ngồi nghỉ con.”
Tôi lắc đầu, nhận lấy bó rau từ tay dì:
“Không sao đâu, là nhặt rau thôi mà.”
Dì Tạ nhìn tôi, ngập ngừng như có điều muốn nói. Một lúc sau, cuối cũng thử dò hỏi:
“An An, lần này con , có phải… có ý định quay lại với A Hoài không?”
Động tác nhặt rau của tôi hơi khựng lại, rồi lắc đầu.
“Con lần này để giải quyết chuyện dự án. Sao dì lại hỏi vậy ạ?”
Gương mặt dì Tạ hiện vẻ khó xử rõ rệt.
Dì thở dài, vẻ mặt đầy tâm sự.
“Chuyện năm năm trước, đúng là A Hoài có lỗi với con. khiến con học, con oán hận cũng là điều đương nhiên. Nhưng cũng vì con mà suýt nữa học… Dì thấy, một một báo, cũng xem như huề rồi.”
Tôi cụp mắt xuống, phần nào hiểu được ý dì Tạ.
Nhưng vẫn lặng lẽ chờ bà nói tiếp.
“Mấy năm nay, A Hoài không đã lại giữa Úc đây bao nhiêu lần. chịu khổ thế nào, làm mẹ như dì thấy rõ. … Hạ là con gái tốt, mấy năm nay dù là công việc hay cuộc sống giúp đỡ A Hoài rất nhiều.”
Dì buông tay khỏi đống rau, ngẩng đầu nhìn tôi.
“Con cũng là dì nhìn từ nhỏ, dì hy vọng các con… ai cũng được hạnh phúc.”
Tôi im lặng, chờ lời cuối .
“Nếu con thật sự đã hết lòng với A Hoài, thì hãy buông tay . Đừng cho hy vọng nữa.”
Chương 20
Tôi hề ngạc nhiên trước lời thỉnh cầu của dì Tạ.
Lý do tôi cắt đứt liên lạc với cả chú Tạ dì Tạ sau rời xa Tạ Hoài, là vì tôi — sự tốt bụng của họ dành cho tôi, phần bắt nguồn từ việc Tạ Hoài thích tôi.
Bỏ mối quan hệ ấy, tôi là con gái hàng xóm bình thường được họ nhìn , có gì đặc biệt.
Bốn tôi nhau ăn một bữa cơm nhạt nhẽo đến mức không nuốt nổi.
Dù dì Tạ đã đích thân vào bếp, nấu món tôi từng rất thích.
Nhưng sau ngần ấy năm, hương vị đã còn như xưa.
Tạ Hoài dường như cũng nhận ra bầu không khí ngột ngạt trên bàn ăn.
Sau bữa cơm, anh nằng nặc kéo tay tôi lầu.
“An An, tất cả những gì liên quan đến anh mang hết. Anh vẫn luôn giữ gìn cẩn thận.”
Tạ Hoài đưa tôi đến một căn phòng không có ánh sáng trực tiếp.
Bên trong xếp đầy những tủ trưng bày.
Trên mỗi chiếc tủ được sắp xếp năm, đủ mọi thứ nhỏ.
Năm một tuổi, là bức tranh vân tay thủ công của . Dưới khung tranh là dòng chữ bà mẹ viết: “Phải nhau nhé!”
Tiếp là yếm ăn, bình sữa từng dùng.
Năm ba tuổi, là tranh dán lá tôi tự làm. Dùng lá ngô đồng làm mái nhà, lá bạch quả ghép thành bóng dáng trẻ — tôi Tạ Hoài. Bức tranh được đặt tên là “Ngôi nhà của ta”.
Ba lô, hộp bút tôi dùng hồi mẫu giáo, được xếp ngay ngắn.
Năm năm tuổi, là lọ bi ve tôi tặng anh, đầy ắp, đủ mọi màu sắc.
Còn có chiếc váy công chúa rách tôi anh trèo .