Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
khẽ cong môi, nụ cười không ngông cuồng hống hách như hồi học, mà thay là vẻ dịu dàng ngoan ngoãn.
“A Hoài, chỉ sợ anh bận rộn công việc quá, nhà một mình buồn, nên đặc biệt thay anh về thăm một chút.”
Vừa nói, cô ta vừa đưa tay nắm lấy tay Tạ Hoài.
Nhưng anh lạnh lùng né tránh.
Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ nhàm chán vô .
Tôi xách mấy món quà từ trên xe xuống rồi quay người rời :
“Tạ Hoài, tôi chỉ lại Kinh thị ba ngày, nếu dự án lại gặp vấn đề, tôi cân nhắc đổi đối tác.”
Nói xong, tôi xoay người bước .
Tạ lại vội vàng giữ chặt lấy tôi, gương mặt mang theo áy náy và quan tâm.
“An An, không biết hôm nay con . Đã nhiều không gặp, đừng vội , lại ăn bữa cơm được không?”
trôi qua, tóc mai đã điểm bạc.
Tôi không khỏi nghĩ, nếu ba mẹ tôi vẫn sống, liệu có giống như chú Tạ và Tạ không?
Họ cũng đợi tôi tan về, ăn một bữa cơm gia đình.
Mắt tôi cay xè, cuối cũng không từ chối.
cũng lại.
Cô ta phụ Tạ bận rộn bếp, Tạ Hoài ngồi tôi phòng khách.
ngôi nhà là nơi tôi có thể chạy nhảy thoải mái, không cần khách sáo, xem như nhà mình — nay tôi đã trở thành khách.
Im lặng rất lâu, Tạ Hoài mới mở miệng:
“Xin lỗi An An, anh không biết . Anh biết không thích cô ta, yên tâm, anh nhất đuổi cô ta .”
Tôi cầm ly trà, lặng lẽ uống một ngụm.
“Nói cái ? Chỉ vì tôi , mà anh muốn đuổi vị hôn thê của mình à? tôi là ? Là mối tình đầu quay về đột ngột sao?”
Tạ Hoài nghẹn lời, vội vàng giải thích:
“Không phải đâu An An, cô ta không phải vị hôn thê của anh. Anh cô ta chẳng có cả.”
Tôi liếc nhìn bếp, đang nói cười vui vẻ Tạ.
Không bình luận .
Tạ Hoài dường như cũng phát hiện lý lẽ của mình không đủ sức thuyết phục, đan hai tay lại, ngón cái khẽ xoay.
Hồi lâu sau, anh lại mở miệng.
“ trước, sau khi anh từ Úc trở về, tâm trạng rất tệ, một thời gian dài phải dựa thuốc ngủ. Lúc luôn bên cạnh anh.”
Anh nói, giọng trở nên gấp gáp hơn:
“Nhưng anh thật không có ý khác cô ta, lúc anh đã nói rõ rồi.”
“Nhưng cô ta… như thể không chịu rời . Anh khởi nghiệp, cô ta cứ khăng khăng đòi công ty giúp đỡ. Sau khi công ty quỹ đạo, cô ta lại lặng lẽ rút lui. Anh bận việc, cô ta nhà chăm sóc mẹ anh.”
“Có lúc, anh cũng áy náy, nhưng giác áy náy , không phải là tình yêu nam nữ.”
Tôi nghe mà vô xúc động, liên tục gật đầu:
“Cô ấy thật là một người phụ nữ tốt. Anh nhất phải trân trọng cô ấy.”
Sắc mặt Tạ Hoài tái xanh rồi trắng bệch, giữa hai chân mày hiện lên vẻ bực bội.
“An An, nhất chúng ta phải nói chuyện kiểu này sao?”
Tôi thản nhiên liếc anh, nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn.
Giọng tôi lãnh đạm:
“Chứ không sao? Anh muốn tôi nói ?”
“Nghe xong chuyện một người phụ nữ vì anh mà hi sinh gần như tất cả, khi anh vẫn một lòng một dạ không thay đổi, tôi phải động sao?”
“ anh lạnh nhạt, gắt gỏng một người mà anh hôn môi, công khai tình , cầu hôn long trọng, tôi phải người anh thật yêu là tôi sao?”
“Không, tôi chỉ … anh vẫn như trước kia.”
“Hôm nay anh có thể đối xử như cô ta, ai đảm bảo một ngày nào nếu tôi và anh quay lại, anh không đối xử tôi y như ?”
“Chính anh nói anh có lỗi cô ta. nếu một ngày nào , nửa đêm tỉnh giấc, anh chợt nhớ ra những điều tốt đẹp mà cô ta , nhận ra rằng trước đây anh yêu cô ta mà không hề hay biết… anh ? Tôi phải sao?”
“Tạ Hoài, đừng có quá đáng như .”
Chương 19
Tạ Hoài nhíu mày, giọng gấp gáp.
“Trình Kiều An, mấy điều nói chẳng phải chỉ là mấy tình tiết vô nghĩa mấy cuốn tiểu thuyết cẩu huyết thôi sao? Anh yêu , sao có thể ra chuyện như được?”
Tôi nhấp một ngụm trà, khóe môi nhếch lên mà chẳng hề có ý cười.
“Anh sao biết chắc được? Biết đâu giới ta đang sống… cũng chỉ là một quyển tiểu thuyết khác sao?”
“Tạ Hoài, đừng cố chấp nữa. Tôi đọc nhiều lắm những tổng tài giống anh, cuối cũng không thoát khỏi số kiếp theo đuổi vợ ‘hỏa táng tràng’ đâu. Khuyên anh một câu: biết trân trọng người bên cạnh vẫn kịp.”
Tạ Hoài bị những lời ngớ ngẩn của tôi cho nổi cáu.
Anh ngồi thẳng người, xòe hai bàn tay ra như đang trấn an tôi.
“Được thôi. Cho là giới này thật là một quyển tiểu thuyết, cho là anh đúng kiểu tổng tài ngu ngốc đánh mất vợ, rồi phải theo đuổi hỏa táng tràng…”