Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đồng tử Tạ Hoài co rút, vội lao tới muốn đỡ lấy.
Chiếc hộp nhạc rơi bịch xuống sàn, bật vài ngôi gấp tay.
“Nếu không thì ?”
Hạ bất ngờ đỏ hoe mắt, gương mặt lộ vẻ tuyệt vọng, buông tay tôi lảo đảo lùi lại.
Cô ấy hít sâu hơi, nhìn Tạ Hoài đang nửa quỳ trên sàn, giọng run run.
“Tạ Hoài, anh có mà dám đe dọa tôi?”
Nhưng Tạ Hoài chẳng buồn quan , lập tức sang tôi.
“An An, em đừng tin cô ta. Dù cô ta có nữa cũng giả. Em đừng để bị chia rẽ.”
Tôi hất tay anh , thong thả nhìn anh.
“ ? Nhưng vừa cô ấy còn khuyên tôi nên lại với anh đấy.”
Tạ Hoài dường không ngờ câu lại thành , anh khựng , đầu nhìn Hạ , trong mắt đầy vẻ khó tin.
Quan hệ tay ba, tư thế đứng cũng thành hình tam giác.
Tôi nhìn cũng thấy buồn cười, cứ chỉ thiếu gió thổi mòng mòng cối xay.
Tôi mệt mỏi day trán, tránh xa anh.
“Giám đốc Tạ, tôi nhắc lại nữa — tôi để giải quyết dự án.”
“Việc đến thăm dì Tạ chỉ vì tình nghĩa xưa, còn cuộc sống cá nhân của anh, tôi không quan .”
“Hy vọng anh có thể phân biệt rõ công việc đời tư, đừng gây phiền phức cho tôi.”
, tôi xoay định rời .
Nhưng trước khi , tôi vẫn nhìn sang phía Hạ , không nhịn được mở lời.
“Hạ tiểu thư có muốn cùng không? Tôi gọi xe , tiện đường có thể đưa cô .”
Chương 22
Tôi Hạ ngồi song song ở hàng ghế , suốt quãng đường không ai .
Cô ấy lặng lẽ nhìn ngoài cửa sổ, cả toát lên vẻ mệt mỏi rã rời.
Tôi quen thuộc với cảm giác đó.
có thể… cô ấy cũng đã hoàn toàn chết với Tạ Hoài.
để chứng thực suy đoán của tôi, cô ấy bất chợt lên tiếng:
“Trình Kiều An, có phải cô thấy tôi đáng thương không?”
Tôi nhìn bờ vai đang run lên nhè nhẹ của cô ấy, không trả lời câu hỏi.
Thay vào đó, tôi hỏi lại:
“ cô định ?”
Cô ấy lau mặt, nhìn bàn tay trống trơn của mình, hít sâu hơi.
“Tôi đã xin được suất du học ở Bắc Âu, ngày mai . Hôm nay tôi đến… để khiến mình hoàn toàn dứt lòng.”
“Dự án hợp giữa cô Tạ Hoài, chính anh ta đã động tay vào. Anh ta chỉ muốn ép cô .”
Tôi đầu, cũng không lấy bất ngờ với kết quả .
Đang thì điện thoại tôi đổ chuông.
gọi đến.
“An, đối mới đã tìm được , tám giờ tối nay, chúng ta gặp nhau ở Trung Thương mại Thế giới.”
Tôi đầu:
“ tốt lắm, . đầu đến Trung Quốc, cậu thấy ?”
nhún vai:
“ đẹp, giống cô .”
vài câu khách sáo, tôi cúp máy.
Hạ ngơ ngác nhìn tôi:
“Cô đã tìm được đối mới à? Không cần Tạ Hoài nữa ?”
Tôi đầu.
“Năng lực việc kém , nhỏ xíu cũng không xong, giữ anh ta lại để ?”
“Dù đối kinh doanh hay yêu, ai cũng sẽ có vài hồ đồ khiến khác cảm thấy không đáng tin.”
“Nhưng không phải cũng có cơ hội lại từ đầu, đúng không?”
Tôi sang nhìn Hạ , cô ấy chậm rãi đầu.
Lặp lại:
“Đúng … có những , không nên bắt đầu lại.”
Khi chia tay, tôi Hạ đầu tiên ôm nhau cái.
“Chúc cô mọi điều thuận lợi ở Bắc Âu. Năm năm qua không quyết định được đâu. Cuộc sống của cô nhất định sẽ rực rỡ hơn. Cố lên nhé, Hạ .”
Cô ấy tựa vào vai tôi, đầu thật mạnh.
“Cô cũng , Trình Kiều An.”
Lúc tôi xoay rời , lưng vang lên câu :
“Nếu không có Tạ Hoài, có lẽ chúng ta đã có thể trở thành bạn tốt.”
Tôi không đáp, chỉ khẽ vẫy tay phía .
“Thượng lộ bình an.”
Tối hôm đó, buổi đàm phán diễn vô cùng suôn sẻ.
Tiễn đối mới , tôi đứng trước cửa Trung Thương mại Thế giới.
Gió đêm thổi qua khiến tôi rùng mình, cậu ấy liền lấy chiếc khăn choàng đã chuẩn bị sẵn, choàng lên vai tôi.
“Cảm ơn.” Tôi mỉm cười với cậu ấy.
Đôi đồng tử ánh vàng của dưới ánh đèn trở nên sáng lấp lánh, những sợi tóc vàng óng phản chiếu ánh sáng ấm áp từ đèn đường.
Đứa nhỏ … thật sự đẹp.
Tôi nghĩ thầm.
Đột nhiên, tiếng phanh xe chói tai vang lên.
“Rét ——!”
Chiếc xe của Tạ Hoài dừng lại ngay trước mặt chúng tôi. Anh ta gần không chờ xe đứng yên đã lập tức lao xuống, tay còn cầm chiếc hộp nhạc đã vỡ.
Anh ta nắm chặt lấy tay tôi, ánh mắt đầy hối hận.
“An An, xin lỗi em, anh nhận quá muộn. Anh không ngờ em lại từng lên kế hoạch cho tương lai của chúng ta chu đáo đến .”
cau mày, định bước lên đuổi Tạ Hoài .
Tôi giơ tay ngăn lại.