Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Chỉ vậy.” – Nàng thản nhiên, giọng bình lặng. –“Kẻ gọi là cha kia không thương tiểu nữ, mẹ kế và thứ muội mưu hại tiểu nữ . Nếu ở đó, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t không toàn thây.”
Huyền Trần im lặng một lúc, mắt vẫn không rời nàng. bỗng hỏi:
“Ngươi thật sự biết thuật?”
“Có biết chút ít.” – cô đáp.
“Vậy chẩn bệnh cho bản vương.”
Cô tiến gần, đặt tay lên cổ tay hắn. Chỉ một khắc sau, mặt cô biến sắc — tượng rối loạn cực độ, lúc mạnh như bão, lúc yếu như tơ, rõ ràng trong cơ thể hắn có hai luồng chân khí trái nghịch giằng co, xé rách kinh chút.
“Vương …” – cô không kìm thốt.
“Nói.” – Giọng hắn trầm, ngắn gọn, nhưng mang theo ẩn nhẫn cơn đau.
“Trong cơ thể vương có hai nguồn nội lực khác nhau va chạm, hủy hoại kinh . Đây là dấu hiệu … tẩu hỏa nhập ma.”
mắt Huyền Trần chợt lóe sáng.
“Ngươi… biết ‘tẩu hỏa nhập ma’?”
Cô gật đầu.
“Tiểu nữ đọc trong cổ . Nếu không khống chế, sớm mất hết công lực, muộn vỡ tâm c.h.ế.t.”
Vẻ mặt hắn trầm xuống. Lần đầu tiên, chiến thần Đại Chu cúi đầu — không phải vì kẻ thù, vì sự thật này.
“Có thể chữa không?” – giọng hắn khàn , mang theo run chỉ người nhạy cảm mới nhận ra.
Lâm Vãn nhìn hắn — trong đôi mắt vốn lùng ấy, lần đầu nàng thấy nỗi đau thật sự. Một con người chinh chiến nửa đời, m.á.u nhuộm giáp vàng, vậy cũng có giây phút tuyệt vọng như thế.
Cô nói:
“Có thể. Chỉ cần tìm Cửu Diệp Tuyết Liên, phối hợp châm cứu và tâm pháp dẫn khí, có thể kéo dài tính mạng, thậm chí phục hồi dần.”
“Cửu Diệp Tuyết Liên…” – hắn lặp , môi nhếch lên cười nhạt – “Bản vương sai người tìm, khắp Cửu Châu không thấy bóng dáng.”
“Vương đừng tuyệt vọng.” – nàng nhẹ giọng – “Chỉ cần một tia hi vọng, vẫn đáng để cố gắng.”
mắt Huyền Trần dần dịu xuống.
“Ngươi có thể giảm đau cho không?”
“Có.” – nàng đáp, – “Hôm nay tiểu nữ sẽ châm cứu, điều hòa khí , giảm xung đột nội lực.”
Hắn nhìn nàng, cái nhìn bớt sắc sâu hơn.
“. Làm .”
Từ hôm đó, Lâm Vãn chính thức Vương, danh nghĩa là ngự riêng cho vương .
Mỗi cô đều châm cứu, điều khí, pha .
Thời gian dần trôi, cô phát hiện hắn không như vỏ bọc bên ngoài — chỉ là ít nói, ít biểu cảm, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều khắc sâu trong lòng người khác.
Huyền Trần, dần quen với sự có mặt cô: một giọng nói nhẹ, một tách trà ấm, một đôi tay khéo léo cứu hắn khỏi cơn đau mỗi đêm.
Không biết từ lúc nào, hắn thấy lòng mình bình yên khi cô ở gần — thứ cảm giác hắn chưa có suốt bao năm trên chiến trường.
tháng yên ả qua , nhưng Lâm Vãn chưa quên thù xưa. Cô thường sai Đào lén quay Thừa tướng dò tin.
Một hôm, Đào trở về, mặt tái nhợt.
“Tiểu , không hay ! và Lâm Nhu mưu tính hạ độc người, muốn bôi nhọ thanh danh, khiến người thân bại danh liệt!”
Tay Lâm Vãn mài t.h.u.ố.c khựng , tiếng đá chạm nhau kêu “keng” một tiếng buốt. Khóe môi nàng nhếch:
“Nhanh thật. Không chờ nổi à?”
“Tiểu , phải làm sao bây giờ?” – Đào lo lắng.
Lâm Vãn đặt chày xuống, giọng như băng:
“Nếu họ muốn chơi, sẽ chơi cùng.”
Nàng tới tủ , chọn vài vị d.ư.ợ.c liệu, tay trộn rất nhanh, đổ vào một lọ sứ nhỏ. Đưa lọ cho Đào, nàng nói nhẹ:
“Mang về cho họ. Nói rằng ở vương ăn ngon ngủ yên, đa tạ phu nhân và nhị tiểu quan tâm.”
“Đây là…?”
“ độc.” – Nàng mỉm cười – “Nhưng không phải cho .”
Đào sững ra, hiểu ngay, mắt sáng lên:
“Tiểu , người định…”
“ . Nhớ, không để lộ dấu vết.”
“Vâng!”
Vài sau, tin dữ lan khắp kinh thành: Nhị tiểu Lâm Nhu đột nhiên mắc chứng lạ, khắp mặt nổi đầy ban đỏ, ngứa rát như bị đốt, cả đêm khóc thét. Thầy t.h.u.ố.c khắp nơi đều bó tay, dung nhan mỹ miều hóa thành mặt quỷ, chẳng ai dám nhìn.
hoảng loạn như người mất hồn, mời bao danh cũng vô dụng. Giữa cơn tuyệt vọng, bà đành nghĩ tới người duy nhất có thể cứu – Lâm Vãn.
ấy, trong phòng khách Vương, quỳ xuống, nước mắt chan hòa:
“Vãn nhi, làm ơn cứu muội muội con ! Nó trẻ, nếu mặt bị hủy cả đời này coi như xong!”
Lâm Vãn ngồi thong thả, chén trà trong tay nghiêng nhẹ, nước phản chiếu đôi mắt như gương.
“Mẹ nói gì thế, muội muội là m.á.u mủ con, con sao nỡ không cứu?”
Nói , cô nhấp một ngụm trà, mỉm cười,
“Chỉ là…”
“Chỉ là gì?” – vội hỏi, giọng run run.
“Con hiện chữa bệnh cho vương , khó rời . Hơn nữa, bệnh muội muộii, e rằng không phải bệnh thường có thể trị.”
“Vãn nhi,” – nhào tới, giọng nức nở – “Chỉ cần con cứu muội con, mẹ… cái gì cũng đồng ý!”