Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

LÂM VÃN – CHIẾN THẦN VƯƠNG PHI

Chương 1: Rơi nước

Đau!

giác lạnh thấu xương và nghẹt thở siết chặt lấy ý thức của Lâm Vãn.

Cô choàng tỉnh, nước ao đục ngầu tràn khoang mũi, khiến cô ho sặc sụa dữ dội.

“Cứu mạng… khụ khụ…”

Bản năng sinh tồn khiến cô vùng vẫy tuyệt vọng, tứ chi lại mềm nhũn vô lực — thân quá ớt .

“Tỷ tỷ, tỷ sao ? Mau nắm lấy !”

Một gương mặt thanh tú, ngấn lệ hoa lê trong mưa, xuất hiện bên bờ.

Trong đôi mắt ấy, lại lấp ló một tia đắc ý khó nhận ra.

Một tiếng ầm vang lên trong Lâm Vãn — ký ức không thuộc về cô ập sóng dữ.

Cô vốn là chim sơn ca – Nightingale, nữ quân y đặc biệt hàng kỷ 21. Trong một nhiệm vụ cứu hộ xuyên quốc gia, để che chắn cho đồng đội, cô trúng đạn lạc — và tỉnh lại, đã hóa thành Chu triều Thừa đích trưởng nữ – Lâm Vãn.

Nguyên chủ tính tình đuối, tư chất tầm thường, là “ tiểu thư ngốc nghếch” nổi danh kinh thành. Mẹ ruột mất sớm, cha – Lâm Thừa – lại chẳng mấy hỏi chuyện trong . Nàng kế mẫu Lưu thị và cùng cha khác mẹ Lâm bắt nạt, sống không bằng hạ nhân.

Vừa , chính Lâm lấy cớ “cho tỷ xem một con chim nhỏ thương”, lừa nàng hồ nước. Lợi dụng lúc nàng sơ ý, nàng ta đẩy nàng hồ lạnh buốt.

“Tỷ à, sao tỷ lại bất cẩn chứ!”

Lâm đưa ra, ngón vừa chạm liền trượt đi một cách khéo léo:

“Ôi, kéo không nổi ! Mau, có không! tiểu thư rơi nước !”

Đám nha hoàn và gia đinh xung quanh lúc ấy mới giả bộ hốt hoảng chạy tới,

chẳng một thật sự nhảy cứu.

Rõ ràng, tất cả đều là âm mưu của Lâm .

“Lâm …”

Lâm Vãn nghiến răng, trong mắt lóe lên tia lạnh băng.

Đã chiếm lấy thân xác — cô tuyệt đối sẽ không để giẫm đạp mình nữa!

Không trông mong bất kỳ kẻ nào trên bờ, cô vận dụng bản năng đặc công,

gom chút sức tàn, nắm lấy cành cây khô chìa ra ven bờ, gắng sức leo lên.

Thấy vậy, Lâm thoáng hoảng hốt, vội nói:

“Tỷ, tỷ cố lên, đi gọi cha mẹ tới ngay đây!”

Nói xong liền xoay người chạy đi, váy lụa khẽ tung — mang theo dáng vẻ đắc thắng của kẻ thắng cuộc.

Lâm Vãn bò lên bờ, người ướt sũng, run cầm cập vì lạnh.

Cô đảo mắt nhìn quanh — ánh nhìn của bọn hạ nhân hoặc lãnh đạm, hoặc khinh miệt, không thật lòng lo cho cô cả.

“Ha.”

Cô bật cười khẽ, giọng khàn khàn, mang theo hơi lạnh thấu xương:

“Thừa … quả là cảnh đẹp thật đấy.”

Chương 2: Không còn là kẻ

Một bà mụ hơi lớn tuổi bước lên, giả vờ quan tâm mà đưa ra một tấm chăn mỏng:

tiểu thư, người không sao chứ? Mau khoác chăn , kẻo lạnh.”

Lâm Vãn chẳng buồn liếc nhìn, chỉ lạnh giọng:

“Tránh ra.”

Ánh mắt cô sắc lạnh d.a.o khiến bà ta giật mình, vô thức lùi lại một bước.

Kéo lê thân ướt đẫm, Lâm Vãn chậm rãi bước về phía Đình Lan viện – nơi vốn thuộc về “ tiểu thư” .

Sau lưng, là tiếng xì xào và cười khẩy không chút kiêng dè.

“Nhìn kìa, đúng là đồ vô dụng, bơi cũng không biết.”

“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, dù sao cũng là đích trưởng nữ.”

“Đích trưởng nữ thì sao chứ?

Cũng chẳng bằng nổi một ngón của nhị tiểu thư.”

Lâm Vãn không đáp lời, trong lòng đã âm thầm khắc ghi khuôn mặt một. Kẻ nào sỉ nhục nguyên chủ – cô sẽ khiến người một trả giá, cả vốn lẫn lời!

Đình Lan viện chẳng khác nào phòng củi bỏ hoang: bàn ghế gãy chân, cửa sổ thủng lỗ chỗ, vách tường ẩm mốc.

Một tỳ nữ trung thành duy nhất – Xuân Đào, thấy cô trở về trong bộ dạng ướt sũng, liền hoảng hốt kêu lên:

“Tiểu thư! Người sao lại rơi hồ? Chuyện nào vậy?”

Nàng vội vàng tìm áo khô và nhóm lửa nấu nước.

Lâm Vãn thay y phục xong, ngồi chiếc ghế lạnh, khẽ nhắm mắt để sắp xếp lại ký ức trong .

Nguyên chủ là con gái duy nhất của Tô Uyển, tiểu thư chính thất quân – người là thanh mai trúc mã với Thừa Lâm Hoằng Chí.

Sau thành thân, hai người tình hòa thuận, Tô Uyển lại qua đời sớm sau sinh Lâm Vãn – được cho là vì “hậu sản ”.

Chẳng bao lâu, Lâm Hoằng Chí cưới Lưu thị .

Sau sinh ra thứ nữ Lâm , bà ta bắt âm thầm chèn ép và đày đoạ trưởng nữ.

Vì sao Lâm Vãn gọi là “đồ phế vật”?

Bởi năm tám tuổi, nàng được kiểm tra suốt năm năm liền, kết quả đều là – không có tư chất tu luyện.

Ở triều Chu, nơi võ đạo được tôn sùng, không có đồng nghĩa với việc cả đời chỉ là nhân — người người khinh rẻ.

ư…” – khoé môi cô khẽ nhếch – “Trong ta, thì đã sao?”

là đặc công y quân đỉnh cao, tinh thông y độc, võ kỹ, cận chiến.

Dù không có , cô vẫn đủ sức đứng vững trên gian !

“Tiểu thư, nước nóng , mau ngâm người đi kẻo lạnh.”

Xuân Đào mang một chậu nước ấm, ánh mắt đầy lo lắng.

Lâm Vãn gật nhẹ, vừa định đứng dậy thì bỗng thấy choáng váng, một luồng đau nhói xộc lên từ tâm trí.

Cô ôm lấy , mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.

“Tiểu thư! Người sao ?” – Xuân Đào hốt hoảng đỡ lấy cô.

Lâm Vãn c.ắ.n răng chịu đựng. Giữa cơn đau, một dòng khí ấm áp từ đan điền dâng lên, lan khắp tứ chi bách hải, dần dần xoa dịu cơn nhức.

“Đây là…?”

Cô mở mắt, kinh ngạc phát hiện — trong đan điền, có một tia khí cực kỳ ớt!

Không phải !

Nguyên chủ thật ra có , chỉ là quá nên pháp khí kiểm tra bỏ sót!

Một tia vui mừng dâng lên trong lòng.

“Trời không tuyệt đường người!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương