Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

Giọng nói không lớn, mỗi chữ như mang lực đè nặng, khiến tim Lưu Trung bất giác siết .

Hắn vốn quen thấy Lâm Vãn yếu đuối, nào ngờ hôm nay cô chất vấn thẳng mặt.

“Tiểu thư nói gì thế, nô tài nào làm khó ! là… gần đây phủ chi nhiều, ngân quỹ hơi eo hẹp nên…”

“Ngân quỹ eo hẹp?”

Lâm Vãn nhướng mày, nụ cười lạnh hằn nơi khóe môi.

“Thật lạ. nghe nói nhị tiểu thư mới mua một cây trâm ngọc giá ngàn lượng,

còn phu nhân thì vừa sắm mấy bộ trang sức mới tinh. Sao lượt thì bảo… tiền hết ?”

Lưu Trung nghẹn họng, mặt đỏ trắng.

Lâm Vãn tiến thêm một , mắt như đ.â.m thẳng hắn:

“Lưu quản sổ, khuyên ngươi tốt nhất nên làm đúng bổn phận. Nếu không, sẽ đích thân hỏi cha — vì sao tiền tháng của luôn chậm. Hay là… có ăn chặn ?”

Nghe nhắc tới Thừa tướng Lâm Hoằng Chí, Lưu Trung lập tức toát mồ hôi lạnh.

Dù có Lưu thị chống lưng, hắn dây tai này.

“Cái này… cái này…”

Hắn ấp úng một hồi, cuối cùng đành c.ắ.n răng, rút hai túi bạc.

“Đây là tiền hai tháng, tổng cộng hai mươi lượng bạc. Xin tiểu thư nhận cho.”

Lâm Vãn nhận lấy, liếc qua nhếch môi — nụ cười nhẹ mà lạnh thấu tim.

“Hai mươi lượng bạc?”

Chương 6: Tiệc thưởng hoa

Ngày hôm ấy, phủ Thừa tướng đèn hoa rực rỡ, hầu tấp nập, khách quý nườm nượp. Vườn sau biến thành biển hoa — mẫu đơn, hải , mộc lan, bách hợp — đua nhau khoe sắc, hương thơm ngào ngạt.

đám đông, Lưu thị và Lâm khoác phục rực rỡ, cười nói khắp nơi, dáng vẻ hiển hách, như chủ nhân thật sự của phủ.

Còn Lâm Vãn, theo sau là Xuân Đào, lặng lẽ đứng ở góc xa — một thân áo lục nhạt, cũ sạch, khiến cô tựa như nhành trúc xanh thanh tịnh rừng hoa xa hoa.

kìa, phải đại tiểu thư phủ Thừa tướng sao? Sao ăn mặc đơn sơ thế?”

“Suỵt, nghe nói nàng là phế vật không linh căn, có tài cán gì, bị thất sủng đã lâu.”

“Thật đáng thương, đích nữ mà bằng một thứ nữ.”

xì xào lan khắp nơi, Lâm Vãn coi như không nghe thấy. mắt cô lặng lẽ lướt qua vườn hoa, tìm kiếm bóng trí nhớ.

Rất nhanh, cô thấy hắn.

Dưới tán hải đỏ, một nam tử khoác áo bào trắng như tuyết, dung mạo tuấn dật, khí chất ôn hòa. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang vẻ phong nhã trời sinh. là sắc mặt hắn nhợt nhạt, lúc cười nói khẽ ho khan mấy , toát vẻ yếu mệt không giấu nổi.

“Đó là Thụy Vương hạ.” – Xuân Đào khẽ nói.

Lâm Vãn khẽ gật đầu, mắt sâu như hồ tĩnh.

Đang định tìm thời cơ tiến , bỗng thấy Lâm tay cầm rượu, cười e ấp lên trước.

hạ,” nàng khẽ hành lễ, giọng dịu như tơ, “tiểu nữ Lâm , kính ngài một .”

Thụy lễ độ nhận lấy, nhấp môi:

“Nhị tiểu thư khách khí .”

Lâm thấy hắn uống, đôi mắt sáng lên, liền thuận thế trổ tài: khi thì ngâm thơ, lúc vẽ hoa, khen trầm trồ vang dậy.

Lưu thị đứng gần đó, nụ cười như hoa nở, kiêu hãnh và đắc ý.

Còn Lâm Vãn, ấy, khẽ cong môi, nụ cười lạnh nhạt.

Ngay khi đó, cô thấy Thụy khẽ chau mày, ho khan mấy , tay khẽ đè ngực.

Thời cơ .

Lâm Vãn hít sâu một hơi, bưng nước tay, từng đi tới.

“Thụy Vương hạ,” – cô nhẹ giọng nói, khẽ cúi hành lễ – “tiểu nữ Lâm Vãn, thấy hạ hình như không khỏe, đặc biệt dâng một nước giải khát.”

Tất cả mắt đều dồn về phía cô. Một đích nữ bị coi thường bấy lâu, đám quý nhân, trước mặt vương gia — thật to gan!

Lâm biến sắc, mắt lóe lên tia ghen tức.

Thụy hơi bất ngờ, khi thấy mắt trẻo, bình tĩnh của Lâm Vãn, khẽ gật đầu, đón lấy nước:

“Đa tạ Lâm đại tiểu thư.”

Hắn uống một ngụm, cổ họng dịu , ho bớt.

hạ có lẽ mang chứng cũ?” – Lâm Vãn hỏi nhẹ – “Tiểu nữ có học qua thuật, nếu được, nguyện góp chút sức nhỏ.”

Lời vừa , cả vườn hoa xôn xao. Một đại tiểu thư phế vật, nói mình biết thuật — khác nào trò cười tiệc quý nhân.

Lưu thị vội lên, cười gượng:

“Vãn nhi, đừng nói bậy. Thân thể hạ có thái chăm sóc, đâu cần con xen ?”

Lâm mỉa mai, giọng the thé:

“Tỷ à, tỷ thôi đi, thuật gì chứ, e là ngay cả thảo d.ư.ợ.c tỷ phân biệt nổi!”

Lâm Vãn vẫn thản nhiên, mắt như suối, thẳng Thụy Vương:

hạ, tiểu nữ có nói sai hay không, cần thử một lần — sẽ rõ.”

mắt tự tin ấy khiến Thụy sững . Từ khi bệnh nặng, chưa ai thẳng hắn như vậy — bình tĩnh, không sợ hãi, không tâng bốc.

Hắn khẽ ho một , gật đầu:

“Được. Lâm đại tiểu thư muốn thử thế nào?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương