Khi lần thứ N, Phó Dịch vì người phụ nữ đó mà lại bỏ mặc tôi, anh ta vẫn như mọi lần, thành thạo chuyển vào tài khoản của tôi một triệu tệ, chỉ để mua lấy sự im lặng.
Những năm qua, giữa chúng tôi đã sớm hình thành một kiểu ăn ý đầy mùi tiền bạc.
Anh ta mỗi lần đi gặp bạch nguyệt quang, thì trên tường túi Hermès của tôi lại có thêm một chiếc mới.
Thế nhưng lần này, người mà Phó Dịch mang về là mối tình đầu mà anh ta ngày đêm mong nhớ—một nữ minh tinh từng là ảnh hậu.
Cô ta khác với những người trước, kiêu kỳ hơn, được nâng niu hơn, là “trân châu trong lòng bàn tay” của anh ta, nên điều gì anh ta cũng muốn cho cô ta cái tốt nhất.
Còn tôi thì vẫn điềm nhiên sơn móng tay, bình thản báo giá cho từng yêu cầu vượt ranh giới:
Muốn cho bạch nguyệt quang dọn vào phòng chính trong biệt thự của chúng ta? Được thôi, hai triệu.
Không muốn tôi đến tiệc cuối năm công ty để tuyên bố chủ quyền? Được, ba triệu.
Nhắm trúng chiếc siêu xe bản giới hạn đứng tên tôi? Cũng được, năm triệu.
Giới thượng lưu ai cũng cười nhạo tôi là loại “đào mỏ” không biết xấu hổ, vì tiền mà sẵn sàng nhường cả chồng cho người khác.
Nhưng có ai biết, năm xưa chính tôi đã bán đi căn biệt thự cổ mà bà ngoại để lại, mới cứu được công ty đang bên bờ phá sản của anh ta.
Phó Dịch cũng từng quỳ dưới mưa mà thề thốt rằng, đời này chỉ yêu mình tôi.
Để rồi sau này, mỗi lần anh ta vì cô ta mà giẫm đạp lên giới hạn của tôi, tôi lại quy đổi một phần tài sản.
Cho đến hôm nay, số tiền từng bán nhà cứu anh ta, tôi đã kiếm lại đủ cả vốn lẫn lời.
Cái danh “phu nhân hào môn” này, ai thích thì cứ lấy đi.