Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Ta sinh ra nơi núi rừng heo hút, nhưng lại là Quận chúa do Hoàng thượng thân phong.

Chỉ vì phụ thân ta – người năm xưa từng vào sinh ra tử, chinh chiến khắp nơi – là vị Vương gia có uy vọng cao nhất trong triều.

Ngài từng lập không biết bao nhiêu chiến công hiển hách, lại chính là người một tay nuôi dưỡng đương kim Thánh thượng từ thuở thiếu thời.

Tuy đã cáo lão quy ẩn, nhưng danh tiếng vẫn như sấm rền vang vọng khắp thiên hạ.

Chỉ là… ít ai hay biết, ta chẳng phải con ruột của người.

Thật ra, khi nương ta bị ép gả đưa lên núi, trong bụng đã mang thai sáu tháng – chính là ta.

Nương vốn chỉ là một cô nương bình thường họ Lý sống ở chân núi, xuất thân từ nhà nông khốn khó.

Như bao nữ nhi thôn dã khác, trên có hai huynh, dưới còn một đệ, giữa một bầy con cái mà nàng chẳng được thương yêu.

Phụ thân không đoái hoài, mẫu thân chẳng cưng chiều, từ nhỏ đã phải lao lực mưu sinh.

Ba tuổi đã phải bón lúa cho gà, năm tuổi cắt cỏ, đến bảy tám tuổi liền vào bếp nhóm lửa nấu cơm. Lớn hơn chút nữa, lại theo người lên núi xuống đồng, đồng áng chẳng ngơi tay.

Vì là con gái lớn nhất trong nhà, mọi việc nặng nhọc trong ngoài đều trút cả lên vai nàng. Ăn khổ, chịu mắng, sớm đã thành thói quen.

Sáng dậy còn sớm hơn gà, đêm ngủ còn muộn hơn chó.

May mà thôn quê lấy chồng sớm. Năm mười lăm tuổi, nương bị ngoại công đem bán cho một thợ săn ở bên kia núi, đổi lấy hai con thỏ béo và một bao gạo trắng.

Giữa thời thế loạn lạc, lòng người như hổ đói, vận mệnh nữ nhi nghèo hèn chẳng ngoài hai con đường: hoặc vừa sinh ra đã bị dìm xuống sông, hoặc sống lay lắt làm cu li trong nhà, chờ đến khi lớn hơn một chút, thì bị gả đi như món hàng, tuỳ người định giá.

Nếu sinh vào nhà có phụ mẫu còn chút lương tâm, thì may ra được chọn lựa giữa vài mối mai mối.

Kém một chút, thì chỉ nhìn xem nhà nào ra giá cao hơn, chẳng khác gì bọn buôn người, đem nữ nhi trong nhà coi như món hàng trao đổi, bán mua không chút lưu tình.

Song, đó lại chính là sự thật — nữ tử từ lâu đã chẳng đáng giá, mà nữ tử không sinh được con trai, thì lại càng không đáng giá hơn.

Bởi vì nam nhi mới là trời. Nam nhi mới có thể nối dõi tông đường. Mọi sự trong thiên hạ, đều phải xoay quanh nam nhi mà chuyển động.

Nương ta lớn lên trong một hoàn cảnh như thế, không phải chưa từng nghĩ đến chuyện chạy trốn. Nhưng không thể — càng không dám.

Bởi sức nàng quá yếu, thân phận quá nhỏ bé.

Thế nhưng, ông trời dường như vẫn thương nàng đôi phần. Người thợ săn năm ấy đến cửa cầu thân, ra giá cao nhất – cũng chính là phụ thân ruột của ta – lại là người thật lòng thương mến nàng.

Chính vì thế, bất chấp sự phản đối dữ dội của lão thái thái trong nhà, người ấy vẫn tự ý tăng thêm sính lễ.

Lúc nương ta gả vào nhà họ, lão thái thái không ưa, phần lớn cũng vì chuyện này.

Nhưng thợ săn lại là người tốt, luôn che chở nương ta, chưa từng để nàng phải chịu nửa phần uất ức.

Ba năm phu thê, nương ta chưa từng bị đối xử tệ.

Thợ săn không bắt nàng giữa ngày đông giá rét phải dùng nước lạnh giặt từng chậu y phục cho cả nhà, cũng chẳng để nàng đêm hôm gió buốt phải thức dậy sớm nấu cháo làm đồ ăn sáng.

Việc duy nhất nương ta cần làm, chỉ là quét tước trong ngoài, nấu bữa cơm canh vừa miệng, rồi ngồi trong sân chờ người mình thương trở về.

Chỉ bởi thợ săn từng nói:

“Hắn muốn khi trở về nhà, nhìn thấy là người thê tử mà hắn chân thành cưới về, chứ không phải một tỳ nữ mua về để sai khiến.”

Lời của hắn năm xưa thực quá êm tai, khiến đến tận sau này mỗi khi nhắc lại, nương ta vẫn ôm một lòng cảm kích.

Dù cho về sau, chính người ấy đã đẩy nàng vào chốn vực sâu không đáy.

Ba năm không có tin hỉ, dẫu thợ săn có thương nàng đến đâu, cũng không chịu nổi sự thúc ép ngày một dồn dập từ lão thái thái.

Thậm chí, lão thái còn nghi ngờ là do nương ta không thể mang thai, ép nàng uống không ít phương thuốc dân gian chẳng rõ nguồn gốc.

Lần ấy, thợ săn không lên tiếng cản ngăn — bởi trong lòng hắn cũng bắt đầu hoài nghi như thế.

Ngày tháng tốt đẹp của nương ta xem như đã chấm dứt.

Lão thái thái có không ít thủ đoạn hành hạ người, chẳng mấy chốc đã khiến nàng như trở về quãng đời cay đắng ở nhà mẹ đẻ năm nào.

Còn thợ săn, ngày trở về cũng thưa dần. Người từng nắm tay nàng khi rét lạnh, từng khẽ vén tóc mai nơi trán nàng khi gió xuân lướt qua, dường như đang từng bước, từng bước rời xa nàng.

Khổ đau ngày một bám riết, đến chính nàng cũng bắt đầu hoang mang nghi ngờ bản thân.

Một ngày nọ, nghe lão thái buột miệng bảo sẽ bảo thợ săn “hưu” nàng, lòng nàng liền rối loạn, như rơi vào sương mù dày đặc không phương xoay sở.

Thế nhưng, nàng chẳng dám về nhà mẹ đẻ, cũng chẳng dám cầu cứu bất kỳ ai.

Bởi nàng biết, người nhà kia chỉ có thể vô tình hơn, chứ chẳng hề xót thương.

Song số mệnh vẫn chưa hoàn toàn tuyệt tình với nàng.

Chưa kịp bị bỏ rơi, thì lão thái thái đã không còn.

Giữa mùa đông khắc nghiệt, khi ra ngoài tìm con trai, lão thái bất cẩn trượt chân, mất mạng ngay tại chỗ.

Kể từ đó, giữa nương ta và thợ săn, rạn nứt càng sâu.

Thợ săn trách nàng không trông được mẫu thân hắn. Nương ta cũng ôm tội, không phản bác nửa lời, cam chịu cúi đầu sống trong uất ức.

Không ngờ, đúng đến mùa đông năm sau, thợ săn cũng chết.

2.

Lúc ban đầu, a nương đau đớn khôn nguôi.

Chỉ bởi trong bụng nàng khi ấy đã mang thai được sáu tháng.

Đứa trẻ mà cả hai từng ngóng trông tha thiết — chính là ta — rốt cuộc cũng không kịp đợi phụ thân nó quay về.

Thế nhưng về sau, a nương mới biết rõ.

Hóa ra, lý do thật sự khiến thợ săn giữa mùa đông giá buốt vẫn liều mình xuống núi, chẳng phải vì kế sinh nhai của gia đình…

Mà là vì… bên ngoài hắn đã có người khác.

Đó là một quả phụ, sống cô độc dưới chân núi. Hắn và nàng ta dây dưa đã hơn một năm.

Năm ấy lão thái thái mất, người đàn ông mà a nương mỏi mắt trông mong lại đang ở bên ả ta.

Những đêm dài lạnh giá, nương ta cô đơn trong căn nhà trống, nhớ thương người chồng như máu mạch, thì người kia lại đang nằm trong chăn ấm gối mềm, ôm ấp kẻ khác để sưởi ấm thân xác.

Sự oán trách mà hắn từng dồn về phía nương ta sau cái chết của lão thái, chẳng qua chỉ là để che giấu sự hổ thẹn trong lòng mà thôi.

Còn lần này, hắn rời nhà ba tháng, thực ra là vì biết nương ta đã mang thai, nên định đoạn tuyệt với người đàn bà kia.

Chỉ là… nhất thời sa ngã chốn ôn nhu hương, chân tình chẳng dứt được, kéo dài chần chừ. Đến khi hồi tâm chuyển ý, định quay về, lại lỡ bước trượt chân rơi xuống vực sâu.

Khi tìm thấy thi thể hắn, toàn thân cứng đờ vì sương giá, lạnh đến mức không thể chạm tay.

Nương ta ôm bụng khóc liền ba ngày ba đêm, tưởng đâu đã tiễn biệt người nàng yêu nhất một đời.

Nào hay, tất thảy chỉ là một trò đùa của số mệnh.

Nương ta giam mình trong phòng nhiều ngày liền. Người ngoài đều nghĩ, nàng vì cái chết của phu quân, vì mang thai mà lòng đau khôn xiết.

Không ai biết, nỗi bi thương kia thực chất là vì oán hận — oán hận người nam nhân phụ bạc nàng.

Có lẽ, ngoại tổ mẫu là người duy nhất đoán được điều ấy. Song, những gì bà làm được cũng chỉ là đứng ngoài cửa phòng, khuyên nương ta nên buông bỏ.

Dù sao thì… nam nhân có ba thê bốn thiếp cũng là chuyện thường tình. Cùng lắm thì hắn chỉ là có thêm một người “thân cận” mà thôi.

Nhưng làm sao a nương có thể buông bỏ cho được?

Nàng là người chịu đựng giỏi nhất trong nhà, khổ mấy cũng không than, nhẫn nhịn bao nhiêu năm cũng không oán. Ấy vậy mà lần này — nàng không muốn nhịn nữa.

Nàng từ chối lời khuyên quay về nhà mẹ đẻ, lặng lẽ ôm theo những thứ thuộc về mình, dọn tới nơi khác sống một mình.

Còn về ả quả phụ kia — nếu không phải vì ả vượt ngàn dặm tìm đến, định kiếm chút bạc nhờ vào thân phận “người cũ”, thì có lẽ nương ta cũng chẳng bao giờ hay biết đầu đuôi ngọn ngành.

Nàng không nói nhiều, chỉ tát cho ả hai cái như trời giáng. Khi ả định giơ tay trả đòn, nương ta thản nhiên dựng thẳng lưng, đưa bàn tay đặt lên bụng đã nhô cao của mình.

Dòng họ bên thợ săn, dù không ưa nàng, nhưng khi đứng giữa góa phụ và sản phụ, vẫn biết phải bênh ai. Ả ta không còn cách nào khác, đành hậm hực rút lui.

Nhưng a nương vẫn chưa nguôi giận.

Nàng thuê người chuẩn bị lật mộ bia của thợ săn, lại mua một thang thuốc phá thai, nấu đi nấu lại, bưng trong tay suốt một buổi chiều.

Lần đầu kể lại chuyện ấy, nương đang ngồi chải tóc cho ta. Mặt mày nhu hòa, khoé môi mỉm cười như đang kể chuyện cũ của người khác.

Nàng bảo: “Nếu năm đó con không đá ta một cái, có lẽ chén thuốc ấy ta đã uống rồi.”

“Cũng nhờ cú đá ấy, mà ta không uống thuốc, cũng không lật mộ.”

“Vì chợt nhớ ra — cái sự gan góc chẳng sợ trời đất bây giờ của ta, cũng là do hắn mà có.”

Có lẽ vì tình mẫu tử, cũng có lẽ vì chút dư âm của một thời từng được yêu thương… A nương quyết tâm sinh ta ra một mình, cũng từ đó mà thề không tái giá.

Ban đầu, chẳng ai đoái hoài đến.

Nhưng chưa được mấy ngày yên ổn, ngoại công đã tìm tới tận cửa.

Thì ra, là muốn cưới vợ cho cữu cữu.

Cữu cữu vừa mắt một cô nương nhà tử tế, nhưng sính lễ phía nhà gái đưa ra, không nhiều, không ít — lại vừa khéo thiếu đúng mười lượng bạc.

Cả nhà ngoại công ngồi lại nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không biết xoay xở từ đâu.

Đúng lúc đó, có người truyền tai nhau, trên núi có một nam nhân cụt chân, sống một mình, xuất thủ lại rất rộng rãi.

Ngoại công không nói hai lời, liền dẫn người tới thẳng trước cửa tìm a nương.

Nương khi ấy vừa mới góa chồng, bụng mang dạ chửa, đương nhiên không thể cam lòng.

“Cha, nếu người còn nhận con là con gái… thì xin người thương con lần này!”

Nàng vừa quỳ vừa khóc, cầu xin tha thiết.

Thế nhưng ngoại công chẳng buồn nghe, mắt lạnh như sắt đá.

Nương lại quay sang nhìn ngoại tổ mẫu, nhưng người kia nhu nhược rụt rè, không dám thốt lên một câu.

Trái tim nương ta như nguội lạnh, chỉ đành mặc người áp giải, đưa lên núi.

Căn nhà trên núi được ngoại công treo vội vài dải lụa đỏ, trông có vẻ hỷ sự lắm. Nhưng trong lòng nương ta chỉ ngập tràn bi thương.

Nàng trơ mắt nhìn ngoại công vừa nịnh nọt, vừa giở trò ép buộc, từ tay người nam nhân kia lừa lấy mười lượng bạc hoa tuyết.

Ngay khi bạc tới tay, ông ta còn cắn thử một miếng, rồi cười toe toét, môi nhếch đến tận mang tai.

Trước khi quay gót bỏ đi, chỉ để lại một câu dứt tình dứt nghĩa:

“Bạc đã giao, người cũng giao. Từ nay về sau, sống hay chết… đều tùy ngươi định đoạt!”

Dứt lời, không ngoảnh đầu lại, bước thẳng xuống núi.

Đêm ấy, dưới ánh đèn dầu mờ mịt, nương ta run rẩy quỳ xuống đất, đối diện với nam nhân ngồi nơi xe lăn — người chẳng cần giận dữ cũng toát ra khí thế khiến người người khiếp sợ.

Thân thể nàng mềm nhũn, giọng nghẹn ngào van xin:

“Thiếp biết rõ, công tử là bị ép buộc mới phải cưới thiếp, mối hôn sự này vốn dĩ chẳng thể coi là thật. Nhưng nếu thiếp rời đi… phụ thân thiếp ắt sẽ lại bán thiếp một lần nữa.”

“Khẩn cầu công tử rủ lòng thương, cho thiếp được lưu lại. Thiếp nguyện làm nô làm tì, chỉ mong yên ổn sống qua ngày.”

Nói xong, nàng không dám ngẩng đầu nhìn đối phương.

Dù sao thì… bỏ ra mười lượng bạc chỉ để rước về một nữ nhân đang mang thai — chuyện ấy, thử hỏi có nam nhân nào cam tâm tình nguyện?

Thế nhưng, điều nàng không thể ngờ là: nam nhân ngồi trong xe lăn ấy, trầm mặc hồi lâu, rồi nhẹ giọng nói:

“Ở lại đi… cả hai mẹ con, đều ở lại.”

Nương ta như người chết đuối vớ được cọc, nước mắt lưng tròng, vội vàng dập đầu cảm tạ, đến cơn đau nơi bụng bị trói chặt cũng quên mất.

Chỉ là nàng không thể ngờ — lời “ở lại” ấy, từ đây đã thay đổi toàn bộ vận mệnh của hai mẹ con.

Bởi vì, không chỉ nàng chẳng phải làm nô làm tì.

Mà ta — đứa bé chưa chào đời bị xem như món hàng rẻ mạt — lại được vị nam nhân kia yêu thương đến tận mây xanh, cưng chiều như trân châu bảo ngọc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương