Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

7.

【Vàng giữ giá, cô ta chết rồi thì mình bán lại chắc chắn được giá tốt, lời chán!】

Chỉ một câu ấy thôi, ngọn lửa lương tâm le lói trong tôi lập tức bị dập tắt không thương tiếc.

Tôi thầm phỉ nhổ chính mình vì suýt nữa lại mủi lòng.

Đối với một kẻ khốn nạn như vậy, tôi còn ôm ảo tưởng làm gì?

Tôi kéo khóe miệng gượng gạo cười một cái, nhanh chóng thu lại sự mềm yếu, lập tức chuyển sang trạng thái “vợ hiền vui mừng”, vồn vã đón lấy chiếc vòng vàng từ tay anh ta, đeo lên cổ tay.

Hơi rộng. Không phải size của tôi.

Tôi lập tức hiểu ra — chiếc vòng này chắc là do anh ta dắt Tiểu Tuyết đi chọn cùng.

Nhìn chiếc vòng nằm trên tay mình, tôi thấy ghê tởm không tả được.

Nhưng rồi tôi nhếch môi, lòng thầm nghĩ:

“Được lắm. Đợi đến khi mày chết rồi, tao nhất định sẽ đem chiếc vòng này đi bán được giá thật cao, lấy tiền… mua phần mộ cho mày.”

Ý nghĩ đó khiến tâm trạng tôi thoải mái lạ kỳ.

Bỗng dưng… chiếc vòng cũng trở nên “ưa nhìn” hơn nhiều.

Tôi cúi mắt xuống, giọng khẽ khàng, sắc mặt tỏ vẻ u buồn, nói:

“Chồng à… cảm ơn anh. Em đã suy nghĩ suốt cả đêm. Em không muốn điều trị nữa đâu.”

“Thay vì lãng phí vào cái bệnh không biết có chữa khỏi được hay không, em muốn để dành tiền đó làm quỹ giáo dục cho con. Giờ kiếm tiền quá khó, mà bệnh này cho dù phẫu thuật xong cũng có thể tái phát… Đúng là hố không đáy.”

Nghe vậy, Lương An Huy lập tức nắm lấy tay tôi, vẻ mặt đau lòng:

“Phó Nhất, em đừng nói linh tinh! Không gì quan trọng bằng em cả!”

Nhưng ngay lúc đó — tiếng lòng quen thuộc của anh ta lại vang lên, vô cùng tán thưởng:

【Chậc chậc, vợ mình hiểu chuyện thật. Không cần tốn công thuyết phục, tự biết điều mà từ bỏ điều trị. Đúng là ngoan.】

Tôi suýt bật cười thành tiếng.

Diễn như thế mà không được trao tượng vàng Oscar thì quá phí nhân tài rồi.

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào anh ta:

“Thôi, em biết rõ nhà còn bao nhiêu tiền. Em quyết rồi, không chữa nữa.”

Quả nhiên, anh ta không hề tiếp tục khuyên nhủ, chỉ là ánh mắt thoáng chút nghi hoặc, xen lẫn niềm vui không kịp che giấu.

“Em… nói thật đấy à?” – anh ta hỏi, giọng đầy dò xét.

Tôi khẽ gật đầu, mỉm cười kiên định.

“Thật.”

Thật đến từng lời, từng chữ.

Thật đến tận xương tủy.

Người mắc bệnh là anh.

Đã không muốn chữa…

Vậy thì… cứ để mặc cho không chữa đi.

Một màn kịch hoàn hảo — người đạo diễn là tôi, mà vai chính ngốc nghếch… lại chính là anh ta.

Trò chơi bắt đầu rồi đấy, Lương An Huy.

Hãy xem tôi từng bước đẩy anh vào vực, với nụ cười dịu dàng nhất trên môi.

8.

Từ sau hôm đó, Lương An Huy quả nhiên không hề nhắc đến chuyện điều trị nữa.

Giữa chúng tôi, không ai nói ra, nhưng lại ngầm hiểu với nhau rằng — chuyện bệnh tình sẽ được giấu kín với tất cả người thân.

Tôi tính toán từng ngày, đều đặn đến bệnh viện mua một lượng thuốc giảm đau vừa đủ — để “phòng khi cần dùng”.

Đồng thời, tôi bắt đầu học cách viết truyện online, xem như đang tạo đường lui cho bản thân sau này.

Dù đã từng là bà nội trợ giỏi giang, nhưng rời khỏi xã hội quá lâu, mà tình hình kinh tế thì u ám, muốn kiếm một công việc tử tế thật chẳng dễ chút nào.

Mới bắt đầu viết, đúng là thê thảm.

Chẳng ai thèm đọc, có người đọc thì để lại mấy bình luận mắng chửi:

“Viết cái quái gì thế này?”

Tiền nhuận bút? Có khi chưa đủ mua một tô bún riêu.

Nhưng nghĩ đến những ngày tháng sau này một mình nuôi con, tôi vẫn cắn răng chịu đựng, kiên nhẫn trau chuốt từng dòng chữ.

Lương An Huy dạo gần đây thì… mặn nồng với Tiểu Tuyết khỏi nói.

Mỗi ngày, tôi đều thấy anh ta nằm dài trên ghế sofa ôm điện thoại, trong lòng tràn ngập tiếng lòng yêu đương ngọt đến sến của anh với Tiểu Tuyết.

Còn có cả mong ước:

“Cô ta chết sớm một chút thì tốt, mình có thể đường đường chính chính đến với Tiểu Tuyết.”

Tôi ngồi đó, lạnh nhạt nhìn anh ta đắm đuối thả thính qua màn hình, trong lòng cười khẩy.

Đúng là ‘tâm linh tương thông’ — vợ chồng ăn ý quá mà. Một đứa giả ngu, một đứa giả thương.

Thấy hôm nay tâm trạng anh ta khá tốt, tôi nhân cơ hội mở lời:

“Chồng à, em muốn lấy 500 nghìn trong sổ tiết kiệm của nhà mình làm quỹ giáo dục cho con. Anh còn trẻ, em chết rồi em không muốn anh cô đơn, nhưng em lo… con mình sẽ chịu thiệt thòi. Anh thấy sao?”

Tôi cố tình nói với giọng nghèn nghẹn, tạo cảm giác như một người mẹ cam chịu số phận, nghĩ cho con và chồng đến tận lúc lìa đời.

Lương An Huy trầm ngâm một lát, sau đó dịu dàng đáp:

“Em muốn sao thì cứ làm vậy, đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Anh sẽ ở bên em đến cùng.”

Nói thì nói vậy, nhưng tay anh vẫn không rời điện thoại.

Và ngay lập tức, tiếng lòng của anh ta lại vang lên:

【Năm trăm nghìn để lại cho con thì cũng chẳng sao. Dù sao mình còn có hơn một triệu tiền riêng giấu được, cũng đủ để chăm sóc Tiểu Tuyết. Không lo cô ấy chịu thiệt.】

Hơn một triệu?!

Đồng tử tôi co rút mạnh.

Kết hôn mười năm, vậy mà anh ta âm thầm tích góp hơn một triệu tiền riêng, chưa từng hé răng một lần!

Giỏi thật đấy, Lương An Huy à.

Diễn sâu như vậy, không đi đóng phim đúng là uổng cả tài năng.

Tôi đảo mắt, ý cười lạnh lẽo thoáng qua đáy mắt.

Tốt thôi. Một triệu đó… tôi đã biết nên tiêu thế nào rồi.

Tôi không nói thêm gì, chỉ nở một nụ cười dịu dàng như nước, rồi quay lại với màn hình máy tính, tiếp tục cặm cụi viết từng chữ trong bản thảo.

Ngày nối ngày trôi qua.

Cuộc sống vẫn diễn ra như chưa từng có sự phản bội, như chưa từng có tiếng lòng đâm sau lưng.

Và rồi, cái ngày tôi chờ đợi bấy lâu… cuối cùng cũng đến.

Lương An Huy phát bệnh.

9.

Đêm hôm đó, Lương An Huy nằm trên giường, mặt trắng bệch vì đau, mồ hôi đầm đìa, ướt cả gối.

Kéo dài từng ấy thời gian rồi, có lẽ bệnh ung thư của anh ta đã tiến triển đến giai đoạn cuối.

Trong lòng tôi không kìm được một trận kích động dâng trào.

Tôi lập tức bật dậy, xé bao thuốc giảm đau, rót một cốc nước rồi bước đến bên giường, gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng, khẩn trương như một người vợ hết lòng yêu chồng.

“Sao vậy? Đau ở đâu? Khó chịu lắm hả?”

“Ngực… đau quá… lưng cũng… cũng đau…” – anh ta thều thào, mặt nhăn nhó vì cơn đau quặn thắt.

Tôi đưa thuốc tận tay, dịu giọng:

“Đây là thuốc giảm đau, uống thử xem có đỡ không. Nếu không ổn thì mình đi viện ngay.”

Lúc ấy, anh ta đã đau đến mức mất cả lý trí, vội vã cầm lấy thuốc và nước, uống ực vào không chút do dự.

Tôi ngồi cạnh, nhẹ nhàng xoa bóp vùng ngực và lưng đang co thắt của anh ta, từng động tác ân cần, chu đáo.

Trong lòng tôi, lại tiếp tục thu vào một bài học mới.

Hóa ra triệu chứng đau của bệnh ung thư lại như thế này. Tốt rồi… học được thêm một phần cho vai diễn sắp tới.

Thuốc bắt đầu phát tác, anh ta dần chìm vào giấc ngủ — một giấc ngủ mệt mỏi, mày vẫn nhíu chặt vì đau.

Tôi không nhịn được, khẽ đặt tay lên trán anh, nhẹ nhàng vuốt đi nếp nhăn giữa đôi mày kia.

Mười năm bên nhau.

Tôi nhìn người đàn ông này — người từng lái xe xuyên đêm chỉ vì tôi thèm bún bò, người từng kiên nhẫn đứng chờ tôi ở cổng chợ đêm, nhìn tôi ăn mà cười tít mắt như một đứa trẻ được khen —

Giờ lại là kẻ nhẫn tâm chờ tôi chết để đi với nhân tình.

Nếu như anh ta chỉ đơn thuần thay lòng đổi dạ, tôi nghĩ… tôi đã không độc ác đến mức mặc kệ anh ta chết như bây giờ.

Nhưng anh ta lại muốn lấy mạng tôi.

Tôi thở dài, đứng dậy mang cốc nước xuống rửa sạch.

Sau đó, tôi lấy thuốc giảm đau nghiền nát, khéo léo trộn vào cơm nắm, chuẩn bị sẵn làm bữa sáng cho anh ta.

Sáng hôm sau, Lương An Huy tỉnh dậy, sắc mặt tái nhợt, cả người rã rời như vừa bị bào mòn.

Tôi vẫn giữ nguyên gương mặt dịu dàng như nước, mỉm cười ân cần, đưa cơm nắm đến trước mặt anh ta:

“Anh dậy rồi à? Nào, ăn chút gì lót dạ nhé.”

“Chồng à, hôm nay thấy sao rồi? Dạo này chắc anh mệt quá, áp lực lớn nên mới đau dữ dội như vậy đó. Phải ăn uống cho tử tế vào nhé, sau này con còn phải trông cậy vào anh đấy.”

Tôi nói nhẹ nhàng như đang chăm sóc một đứa trẻ, ánh mắt tràn đầy lo lắng dịu dàng.

Lương An Huy chỉ gật gù lấy lệ, dù rõ ràng không mấy thiết tha ăn uống, vẫn cố nuốt từng miếng cơm nắm mà tôi đã “chu đáo” chuẩn bị.

Tôi nhìn anh ta ăn mà suýt bật cười thành tiếng.

Ừ, cứ ăn đi, từng miếng từng miếng… tôi đã đo cả liều lượng thuốc sao cho anh đủ sống mà đau, đủ tỉnh táo để sợ.

Đợi anh ta ăn xong chuẩn bị ra cửa đi làm, tôi đột ngột từ nhà vệ sinh loạng choạng bước ra, tay vịn tường, môi tái nhợt không còn giọt máu, trán đẫm mồ hôi lạnh, cả người nhìn như sắp gục xuống.

Lương An Huy thấy thế, hốt hoảng lao tới đỡ tôi:

“Sao thế em?! Em bị sao thế này?!”

Tôi nở một nụ cười yếu ớt, cố nói bằng giọng run run như sắp kiệt sức:

“Không sao… chỉ hơi đau một chút, em quen rồi… Anh đi làm đi, em nghỉ một lát là được.”

Vẻ mặt tôi lúc ấy chẳng khác gì một người bệnh đang vật vã bên bờ tử vong, yếu ớt đến độ khiến người ta không nỡ rời đi —

Ấy vậy mà ngay lúc ấy, tiếng lòng thật sự của anh ta lại vang lên rõ mồn một:

【Nhìn bộ dạng như ma của cô ta kìa. Có khi chẳng sống nổi mấy hôm nữa. Xui xẻo thật. Không thể đợi tôi đi rồi hãy phát bệnh được à?】

Tôi rủ mi mắt xuống, che giấu đi sát khí nơi đáy lòng.

Không sống nổi mấy hôm nữa?

Ừ, anh nói đúng đấy… Nhưng người đó sẽ không phải là tôi đâu, Lương An Huy.

Tôi siết chặt nắm tay, rồi lại buông ra, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau rát —

Mẹ nó! Đêm qua sao không đau chết luôn cho rồi?!

Lương An Huy phủi phủi tay, như thể không muốn ở gần tôi thêm một giây nào nữa.

“Em nghỉ ngơi đi, anh trễ rồi, phải đi làm.”

Ánh mắt đầy ghét bỏ đó rơi trên người tôi như kim châm.

Tôi vẫn giữ nụ cười dịu dàng, khẽ gật đầu, giơ tay yếu ớt vẫy vẫy:

“Ừ, đi đường cẩn thận nhé…”

Cánh cửa khép lại.

Ngay khoảnh khắc âm thanh “cạch” vang lên — tôi thu lại hoàn toàn vẻ yếu đuối, bàn tay nhanh chóng lau đi lớp kem che khuyết điểm trên môi, dùng khăn lau khô giọt nước trên trán.

Tất cả đều là diễn.

Dù hơi lố, nhưng anh ta tin rồi — thế là đủ.

Ánh mắt tôi dần trở nên lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi dao mài kỹ.

Trò chơi chỉ mới bắt đầu.

 

Tôi ngồi xuống, mở laptop, kéo lên loạt tài liệu đã tra cứu suốt mấy ngày qua.

Theo như phác đồ tôi tham khảo, thuốc giảm đau tôi cho anh ta uống đang dần mất tác dụng.

Khoảng thời gian “giảm đau” sẽ ngày một rút ngắn, tần suất đau đớn sẽ tăng cao — và cơ thể anh ta sẽ bắt đầu xuất hiện các triệu chứng bất thường.

Chỉ cần anh ta vào viện kiểm tra, tất cả sẽ bị bóc trần.

Tôi không cho phép điều đó xảy ra.

Anh ta muốn tôi chết sớm?

Vậy thì… xin lỗi, tôi sẽ để anh ta sống từng ngày như đang bị bào mòn từng tấc thịt.

Mắt tôi chậm rãi đảo qua một chuỗi thông tin, rồi dừng lại ở một cái tên.

Tôi cầm điện thoại lên, nhấn nút gọi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương