Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Niệm Sinh, mẹ em vừa trường, hiện đang chờ em ở văn phòng.”
Giọng đầy ngập ngừng.
“Bà ấy có rất quan trọng.”
Tay tôi lạnh ngắt.
Khi chạy tới văn phòng, mẹ đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, trước là tách trà nóng.
Bà mặc chiếc áo khoác be quen thuộc, trang điểm kỹ càng, một mẹ trí thức dịu dàng, chứ không phải kẻ đã nhục tôi giữa căn-tin.
“Niệm Sinh.”
Bà mỉm cười, thể chưa từng có gì xảy ra.
“Mẹ … để giúp con thủ tục khỏi cuộc thi.”
Tôi c.h.ế.t lặng.
“Cái gì… thủ tục thi?”
Giọng tôi run .
Mẹ một xấp giấy túi ra, đẩy trước tôi.
Tờ cam kết tự nguyện từ chối tham gia cuộc thi.
Mọi thứ đã được điền sẵn thiếu chữ ký của tôi.
“Ký đi.” – Giọng bà dịu dàng, đang dỗ dành một đứa trẻ ương bướng.
“Đừng mẹ khó xử.”
Tôi chằm chằm tờ giấy, tay siết chặt nỗi móng tay bấm sâu da.
“Con không ký.”
Nụ cười của mẹ khựng lại một giây, rồi nhanh chóng trở lại.
Bà quay sang , giọng nhỏ nhẹ đầy uy quyền:
“Dạo gần đây Niệm Sinh áp lực tinh thần lớn, tâm trạng thất thường.”
“Cuộc thi này cần thức khuya, sáng tác căng thẳng, rất hại cho sức khỏe tâm .”
“Là phụ huynh, tôi có quyền yêu cầu con lui.”
liếc tôi, ngập ngừng rồi thở dài:
“Niệm Sinh… hay là em ra ngoài riêng với mẹ một lát?”
Lại thua.
Mẹ tôi luôn biết cách thắng.
Tôi giật bản cam kết, chạy ra khỏi phòng.
Tiếng gót giày của bà đuổi sát sau lưng.
“Con nghĩ con chạy được đi đâu?”
Bà nắm cổ tay tôi, móng tay cắm thịt.
“Không có mẹ, con gì đóng học phí?!”
Tôi gạt mạnh tay ra, gào :
“Vậy thì con bỏ học!”
Gương mẹ rạn vỡ, lộ ra cơn giận dữ kinh hoàng bên dưới.
“Bỏ học? Con dám?!”
Bà giật balo tôi, lục tung bên :
“Bản thảo cuộc thi đâu?! Đưa đây!”
Tôi ôm chặt balo, bà khỏe quá.
, bà ra chiếc USB chứa bản của Tòa Tháp.
“Trả lại con!”
Tôi lao tới giành lại, bà lùi một bước ném mạnh USB xuống sàn, dẫm nát bằng gót giày.
Lớp vỏ vỡ vụn, mảnh chip gãy đôi.
Tôi đứng tượng, đống vụn nát dưới đất.
Mẹ thở dốc, cười lạnh:
“Giờ con gì để nộp ?”
Tôi bật cười.
Càng lúc càng lớn, biến thành tiếng nấc nghẹn ngào, điên dại.
“Con điên rồi à?”
Bà nhíu mày.
“Đúng. Con điên rồi!”
Tôi ngẩng , nước và lửa giận tuôn trào.
“Bị mẹ ép phát điên!”
Hành lang bắt có tụ lại.
Có điện thoại quay video.
mẹ biến sắc. Bà hạ giọng, rít :
“Đừng trò ở đây . Về nhà rồi !”
“Nhà?” – Tôi cười run rẩy.
“Đó không phải nhà của con. Đó là nhà tù của mẹ!”
Cái tát vang chát chúa.
tôi rát buốt.
lòng, lại có một khoái cảm méo mó: , bà cũng lộ thật.
“Đánh đi. Đánh tiếp đi.” – Tôi thẳng bà, khàn giọng.
“Cho mọi thấy… mẹ thực sự là ai.”
Tay bà run , rồi buông xuống.
đỏ hoe.
“Niệm Sinh… Mẹ… là sợ con đi sai đường…”
Giọng bà nghẹn lại, run rẩy.
“Tại sao con cứ phải đối với mẹ?”
Lại .
Đánh xong, cho kẹo.
Bắt tôi day dứt, rồi khuất phục.
lần này… tôi không muốn tiếp tục diễn vở kịch đó .
“Mẹ biết không?”
Tôi nhỏ.
“ Tòa Tháp, kết thúc là gái chính là nhảy xuống.”
Mẹ khựng lại.
“ ấy thà chết, hơn tiếp tục bị mẹ nhốt.”
Tôi quay , bước đi.
Không biết bà có đuổi theo không.
Tối hôm đó, bà gửi cả chục tin nhắn thoại từ đe dọa, giận dữ, khóc lóc, cầu xin.
Tin là:
“Niệm Sinh, mẹ sai rồi. Về đi, chúng ta đàng hoàng.”
Tôi không trả lời.
2 giờ sáng, tôi ngồi quán cà phê, mượn laptop của chủ quán, viết lại Tòa Tháp từ .
Câu có thể viết lại.
quan hệ giữa tôi và mẹ, thì không thể trở về được .
đẩy cửa bước , thấy tôi đang đăm chiêu màn hình.
“Niệm Sinh… mẹ em vừa liên lạc với ban tổ chức cuộc thi.”
Giọng nặng nề.
“Bà ấy loạn , đòi hủy tư cách thi của em.”
Tôi nhắm lại, cười.
“Bà ấy đúng là không chừa cho ai chút lối thoát.”
“Vừa hối hận với tôi, vẫn ra tay cũ.”
im lặng một lúc, rồi bỗng :
“Thật ra… vẫn một cách.”
Tôi ngẩng .
“Gửi bài dưới tên .” – mỉm cười.
“Nếu thắng, tiền thưởng vẫn là của em.”
Tôi sững sờ.
“Sao lại… giúp em?”
cười, nhẹ gió đêm:
“Vì câu của em, xứng đáng được thấy.”
Ngày công bố kết quả cuộc thi, Tòa Tháp đoạt giải Nhất.
biết tiên chính là mẹ tôi.
Bà xông phòng tôi đúng lúc tôi đang thu dọn hành .
“Trương Niệm Sinh! Con dám… dùng tên khác để dự thi?!”
Giọng bà sắc nhọn, tay siết chặt tấm ảnh chụp từ trang chính thức của cuộc thi.
Tôi kéo khóa vali, bình tĩnh thẳng bà:
“Không thì sao? Để mẹ… phá hỏng nó lần à?”
bà méo đi chớp .
Rồi bất ngờ… bà khóc.
“Niệm Sinh… Mẹ … là sợ con rời xa mẹ thôi…”
Bà túm cổ tay tôi, bám víu mảnh rơm .
“Bố con đã đi rồi… Mẹ con…”
Tôi nhẹ nhàng tay về.
“Mẹ à, thật ra mẹ chưa từng có con.”
Tôi khẽ :
“Con là cái cọc duy nhất mẹ cắm được giữa cuộc đời cuồng kiểm soát của mình.”
Bà đứng c.h.ế.t lặng.
Tôi kéo vali, bước thẳng cửa.
“Con định đi đâu?!” – , giọng bà hoảng loạn.
Tôi không ngoảnh lại.
“Đi tìm… một nơi không có mẹ.”
Cánh cửa đóng sập lại.
Tôi nghe thấy tiếng khóc xé gan xé ruột vọng từ bên .