Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
sau.
Buổi trưa, tôi đang cẩn thận tính toán bữa ăn trong căn-tin hạn mức 15 tệ một ngày khiến tôi chỉ dám cháo trắng và dưa muối.
Đột nhiên, căn-tin bỗng yên lặng thoáng chốc, bắt râm ran tiếng tán:
“Ai thế kia? đáng sợ quá…”
“Hình như đang tìm người?”
Tôi ngẩng lên “Keng.”
Thìa rơi thẳng xuống bát.
Mẹ tôi.
Bà khoác chiếc áo trench coat màu be quen thuộc, đứng ngay cửa căn-tin như một chiếc radar sống, quét qua .
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau xuyên qua nửa căn phòng.
Tia lửa giận bùng lên trong mắt bà khiến tôi run rẩy.
“Trương Niệm !”
Tiếng giày cao gót gõ xuống sàn nghe như đồng hồ đếm ngược quả bom.
Toàn bộ căn-tin ngoái lại .
Mặt tôi nóng bừng như thiêu cháy.
“Mẹ… mẹ lại…”
“Nếu mẹ không đến, con gái mẹ sống ‘tiết kiệm’ đến thế này?”
Bà cố tình nói to, chỉ vào bát cháo của tôi.
“Giả vờ ai xem? Không phải có tiền đi KTV à? Không phải có tiền mua ‘đồ người lớn’ à?”
Bà đột ngột giật lấy balo tôi, lật tung tất cả bên trong ra: sách vở, bút viết, cả băng vệ … đổ hết lên mặt đầy vết dầu mỡ.
Xung quanh vang lên tiếng hít sâu đầy sốc.
Tôi thấy Huỳnh Kì ở xa trừng mắt tôi, không nói nổi gì.
“Cái này là gì?”
Mẹ rút ra một tờ giấy gấp tư bản yêu cầu vòng 2 cuộc viết, Lý đưa tôi qua.
Bà vo tròn tờ giấy, ném thẳng vào mặt tôi.
Mẹ cấm tôi .
Ba ngày , bà gào vào điện thoại:
“Trương Niệm , đồ nói dối! Mẹ hỏi giảng viên , gì có cái là ‘hoạt động bắt buộc’ của Câu Lạc Bộ văn học!”
“ mấy thứ vớ vẩn lần nữa, mẹ cắt hết tiền! Nghe rõ chưa?!”
Gương mặt bà, vặn vẹo đầy giận dữ trên màn hình ấy, lại một lần nữa hiện lên trong tôi.
Đám đông trong căn-tin càng lúc càng đông, tôi khóc, van nài:
“Mẹ, con xin mẹ…”
Nước mắt tôi nhỏ lộp bộp lên mặt .
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện được không…”
“Giờ mới xấu hổ hả?” – Bà hất tôi ra.
“Tối qua con mấy chuyện mất mặt, không nghĩ đến thể diện lúc ?”
Tôi nghẹn ngào:
“Cái không phải… không phải đồ người lớn. Là thuốc giải rượu. Con chỉ… cố ý chọc giận mẹ thôi.”
Tôi tưởng bà sẽ thở phào.
không, bà chỉ là cái cười khinh miệt:
“Hừ, Trương Niệm , tưởng chỉ có con thông minh à?”
“Mẹ nói thật con , mẹ liên hệ với hiệu thuốc từ lâu .”
“Con nghĩ mẹ không là thuốc giải rượu à? Nếu mẹ không , nay mới xuất hiện?”
Tôi lau nước mắt, bật cười lạnh.
Phải với một người như mẹ tôi, tôi giấu được mấy trò con nít thế này.
Bà mở tờ “yêu cầu vòng hai” ra:
“Cái gì mà viết? Cái gì ‘vòng hai’? Viết gì ở đây? Định biến mẹ thành mụ phù thủy trong truyện của con đấy à?!”
Giọng bà nghẹn lại.
So với gào thét, sự nghẹn ngào ấy đáng sợ hơn.
“Mẹ nuôi con lớn ấy năm, mà con lại… hận mẹ đến vậy ?”
Cả căn-tin rì rầm như tổ ong.
Tôi có cảm giác mình đang lột da róc thịt mắt hàng trăm người.
Mẹ rút điện thoại ra, bấm mặt tất cả bạn bè tôi.
“Alo, Lý phải không? Tôi là phụ huynh của Trương Niệm . Con bé cái cuộc viết gì , phiền hủy giúp nó nhé.”
“Vâng, phụ huynh không đồng ý.”
“…Cái gì? Phải chính học nộp đơn từ chối hả?”
“Được. Vậy bây giờ tôi bắt nó viết đơn bỏ luôn!”
Bà cúp máy, rút ra giấy bút, lôi tôi đến một trống.
“Viết! Viết đơn xin rút khỏi cuộc ! Tự nguyện!”
Tầm tôi nhòe đi vì nước mắt.
trong tôi bất chợt vang lên đoạn kết của Tòa Tháp gái dùng gương soi mụ phù thủy thấy chính bộ mặt méo mó của mụ.
Tôi ngẩng lên, giọng run rõ ràng:
“Không.”
Câu nói ấy như nhấn nút “tạm dừng” cả không gian.
Bà c.h.ế.t lặng.
Tất cả tiếng thì thầm, xì xào… cũng câm bặt.
“Con nói gì?” – Bà hỏi lại.
“Con nói KHÔNG.”
Tôi lau nước mắt, ngẩng thẳng:
“Con. Muốn. . . Cuộc. .”
từ như một cú đ.ấ.m vào xiềng xích, lần tiên tôi dám phản kháng!
Mặt mẹ tôi từ đỏ chuyển sang trắng.
Bà thu lại giấy bút, giọng bình thản đến đáng sợ:
“Tốt lắm.”
“Từ nay, không có một xu nào nữa.”
“Thẻ đình hủy. Chờ khi nào đói đến mức phải xin lỗi, thì hãy quay lại tìm mẹ.”
Bà xoay người rời đi.
Điện thoại tôi rung lên, là tin nhắn ngân hàng:
Tài khoản lại: 3,72 tệ.
Tối , dưới khu ký túc xá, Lý vội vã dúi vào tôi một phong bì.
“Tiền trợ cấp trợ lý biên tập ứng .”
“Chỉ có tám trăm tệ thôi… chắc giúp em đủ xoay xở một thời gian.”
cúi nói nhỏ.
Tôi siết chặt phong bì trong , bất chợt hỏi:
“… lần nói quán cà phê ngoài trường tuyển người… không ạ?”
hơi do dự:
“Chỗ tuyển ca đêm, … không được an toàn lắm.”
“Không đâu.” – Tôi ngắt lời.
“ chỉ cần em địa chỉ.”
Trở lại phòng, không gian trống rỗng đến đáng sợ.
Không ai nói gì, không ai hỏi.
Tôi các bạn cùng phòng, âm thầm dành tôi sự tôn trọng và khoảng lặng cần thiết.
Tôi lôi cuốn sổ từ dưới đệm lên, mở đến trang cuối cùng của Tòa Tháp, viết thêm đoạn kết:
【 gái cuối cùng cũng hiểu: mụ phù thủy sẽ không bao giờ tự nguyện mở cửa tháp.】
【Vì thế, buộc sợi dây bằng chính mái tóc mình vào chân giường, trong một đêm không trăng, lao mình vào bóng tối.】
Đêm ấy, tôi bấm một số điện thoại lưu từ lâu chưa liên lạc.
“Bố… con muốn nói chuyện. Về… mẹ.”
Cúp máy, tôi cuộn người trên giường ký túc, ngoài cửa sổ, cơn mưa như trút đập vào kính.
Giống hệt đêm mưa năm tôi mười hai tuổi, mẹ nhốt trong phòng vì “cãi lời”.
Ký ức ùa về như thủy triều, với tất cả những đau đớn chôn giấu từ lâu.
Tôi bốn tuổi khi bố rời đi.