Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1VneA8ayh8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19.
Trong văn phòng của mẹ, cậu út đến tìm và kể về chuyện “nhỏ” của mình.
Anh ấy có bạn gái, muốn kết hôn. Nhưng bên gái đòi sính lễ ba vạn tệ.
Mẹ tôi nghe xong chẳng chút do dự, sảng khoái đồng ý:
“Vài hôm nữa chị gom đủ tiền là đưa cho chú liền!”
Cậu út nghe vậy mừng rỡ hớn hở, cười như trúng số rời đi.
Trong hơn một năm qua, mẹ tôi đã giúp đỡ bên ngoại không ít.
Hết gửi tiền, lại mua quà, có lúc còn gửi về cả xe máy, điện thoại đời mới, áo da hàng hiệu…
Nhưng… tất cả những món đồ đó, chỉ có đúng một phần – là cho cậu cả (anh trai mẹ tôi).
Người ngoài nhìn vào thì tấm tắc khen mẹ tôi “có hiếu”, còn khen bà ngoại có phúc.
Nhưng mẹ biết rõ – bên trong đã mục ruỗng.
Bà ngoại quá thiên vị. Tất cả của ngon vật lạ đều dồn cho cậu cả.
Còn cậu út? Chưa từng được gì, chỉ biết đứng nhìn. Lâu dần, sự oán giận tích tụ thành hận thầm.
Hai tháng trước, mẹ mua cho bà ngoại một căn hộ ba phòng ngủ, giấy tờ ghi tên bà.
Ấy thế mà gần đây, bà lại rục rịch muốn sang tên căn nhà cho cậu cả.
Và giờ, chỉ cần thêm một mồi lửa, là có thể châm lên vụ nổ nội bộ lớn nhất trong gia đình bên ngoại.
Quả nhiên, ba ngày sau, cậu út tức tốc tìm đến văn phòng mẹ:
“Chị! Tiền gom tới đâu rồi?! Nếu không đưa sớm, bạn gái em nó bỏ luôn bây giờ đó!”
Mẹ ngẩng đầu, ngạc nhiên thật lòng:
“Ơ? Chẳng phải mẹ mình đã đưa tiền cho chú rồi sao?
Chị đưa mẹ mười vạn đồng từ tuần trước rồi mà.
Mẹ bảo sẽ đưa chú ba vạn làm sính lễ, còn bảy vạn để mua xe cho anh trai mình…”
Nói đến đây, mẹ khựng lại, như sực nhớ ra điều gì đó:
“Ơ nhưng mà chị vừa nhìn thấy cái xe anh ấy đi… đúng loại mười vạn đó…
Không lẽ… không lẽ…?”
Cậu út nghe xong, mặt xanh lét như tàu lá chuối, không nói không rằng lao thẳng ra cửa.
20.
Chiều tối, điện thoại của mẹ đổ chuông—là cuộc gọi từ đồn cảnh sát.
Tôi và mẹ vội vã đến nhà bà ngoại, vừa vào cửa đã sững người như bị sét đánh.
Máu vương vãi khắp nơi.
Bà ngoại nằm liệt trên ghế sofa, ánh mắt mờ đục, cả người như hóa đá.
Cảnh tượng như trong phim kinh dị.
Cảnh sát kể lại, chiều nay, sau khi từ chỗ mẹ về, cậu út đã phát điên.
Anh ta về tới nhà, gào khóc, la hét, rồi xông vào chất vấn bà ngoại.
“Mẹ thiên vị! Tất cả đồ ngon, xe đẹp, nhà to—mẹ đều đưa cho anh ấy!”
“Ngay cả tiền cưới vợ của con—mẹ cũng đưa anh ấy đi mua xe!!”
Không ai sợ bị ít, chỉ sợ bị đối xử không công bằng.
Từng việc một, từng mảnh uất ức nhỏ… đè nặng lên tâm trí cậu út suốt bao năm.
Và hôm nay—anh ta vỡ vụn hoàn toàn.
Cậu út vào bếp, rút dao chặt thịt, rồi lao vào chém cậu cả tới tấp.
Theo lời cảnh sát, anh ta ra tay hơn mười nhát dao.
Nhát cuối cùng—cổ cậu cả chỉ còn một lớp da mỏng manh nối với đầu.
21.
Giết người thì đền mạng.
Cậu út bị tuyên tử hình.
Bà ngoại chịu cú sốc quá lớn, đột quỵ, nửa người tê liệt, nằm liệt giường không còn tỉnh táo.
Suốt quá trình xử lý hậu quả, mẹ tôi bình tĩnh đến kỳ lạ.
Sau khi lo liệu hết hậu sự cho cậu cả, làm đầy đủ thủ tục pháp lý cho cậu út, mẹ liền về quê, tìm đến một người phụ nữ trong làng—người từng ghét cay ghét đắng bà ngoại.
Rồi thuê luôn bà ấy làm người chăm sóc toàn thời gian.
Trước khi đi, mẹ chỉ lạnh nhạt để lại một câu:
“Chăm sóc bà ta cho tử tế vào. Đừng để chết sớm quá.”
Nói xong, mẹ quay lưng bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.
Còn tôi, đứng bên cửa, nhìn người phụ nữ từng nhẫn tâm giam giữ mẹ mình suốt 10 năm kiếp trước… giờ nằm bất động như xác rối, lòng chẳng còn chút thương xót.
Kiếp trước, chính bà ta tiếp tay cho lão già tật nguyền kia nhốt mẹ tôi như thú nuôi.
Mẹ tôi từng khóc lóc cầu xin.
Nhưng bà chỉ thản nhiên nói:
“Có cơm ăn, có nước uống, còn muốn gì nữa? Mày sống thế là đủ rồi.”
Vậy thì kiếp này, căn nhà nơi hai đứa con trai bà lần lượt huỷ hoại nhau, chính là cái lồng sắt không cần khoá dành cho bà.
Có ăn, có uống.
Có cả một “người chăm sóc” ngày ngày mắng nhiếc, vả mặt, chửi rủa không thương tiếc.
Chắc bà cũng nên biết đủ rồi nhỉ?
Kết cục này… quá đẹp.
22.
Vừa nghe tin nhà bà ngoại tôi loạn cả lên, bố tôi như được tiếp thêm sinh khí.
Trong đầu ông ta nghĩ ngay:
“Giờ mẹ con nó không còn nhà mẹ đẻ để dựa vào nữa rồi, chắc chắn sẽ quay về nương nhờ mình thôi!”
Vậy là ông ta bắt đầu ngày ngày bám theo quấy rối mẹ tôi và tôi, không để ai yên phút nào.
Chiều hôm đó, mẹ đưa tôi đi dự một buổi tiệc lớn, quy tụ toàn các công ty bất động sản trong thành phố.
Tôi mặc váy xinh, ngoan ngoãn ăn bánh kem, ngoảnh trái ngoảnh phải như một thiên thần nhí thứ thiệt.
Bỗng—“ầm!”
Suýt nữa tôi bị một người phụ nữ lao tới đâm ngã chổng vó.
Người phụ nữ ấy hấp tấp xông vào đám đông, tóm chặt tay một người đàn ông, hoảng loạn kêu lên:
“Chồng ơi! Đại Bảo lên cơn nữa rồi!
Bác sĩ vừa gửi giấy báo nguy cấp rồi!”
Tôi ngẩng đầu nhìn. Ơ kìa, quen mặt lắm.
Bố tôi và… dì Quế. Không lệch đi đâu được.
Bố tôi nghe vậy thì mặt biến sắc, lạnh giọng quát khẽ:
“Cô điên à? Biết đây là chỗ nào không mà dám đến phá? Biến ngay!”
Nói xong, ông ta lôi dì Quế ra khỏi sảnh như kéo một con chó ướt lông.
Nhưng dì Quế đâu phải dạng vừa?
Cô ta ôm chặt lấy chân bàn, nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa gào lên trước mặt bao nhiêu sếp lớn, khách mời có mặt:
“Anh là đồ vô lương tâm!
Con bệnh nặng mà anh nỡ bỏ rơi mẹ con tôi!
Các vị giám đốc ơi! Xin hãy làm chủ cho chúng tôi!”
Hội trường nổ tung như ong vỡ tổ.
Lúc này, ai ai cũng bắt đầu bàn tán xôn xao. Mấy ông bà đầu tư thầm thì:
“Con trai bị bệnh hiểm, vợ thì khóc lóc, mà ông ta còn dám ở đây ăn uống cười cợt?”
“Tởm thật đấy, mặt còn dày hơn cả mặt bàn gala.”
Hoá ra con trai của dì Quế – Đại Bảo – từ khi sinh ra đã không được bình thường.
Dì Quế dắt con đi chạy chữa khắp nơi, đốt sạch toàn bộ tiền bố tôi tích cóp cho cô ta.
Và bây giờ, chuyện “hào quang tình cũ” hóa thành “nợ nghiệp tiền kiếp”—được phơi bày sạch sẽ, ngay giữa sảnh tiệc toàn những người quan trọng.
Cách đây vài hôm, một bệnh viện lớn trong thành phố đã chính thức chẩn đoán Đại Bảo mắc hội chứng Down.
Không chỉ vậy, cậu bé còn kèm theo hàng loạt biến chứng: động kinh, tim bẩm sinh, và nhiều vấn đề phức tạp khác.
Ban đầu, bố tôi và bà nội vẫn còn nuôi hy vọng mong manh, nghĩ chỉ cần chữa trị kịp thời thì vẫn còn cứu được.
Nhưng khi biết bệnh này không thể chữa khỏi, họ lập tức thay đổi thái độ.
Không thương xót. Không níu kéo.
Thay vào đó là… ý định ruồng bỏ.
Nhiều ngày qua, không một ai ngó ngàng gì tới mẹ con dì Quế.
Không liên lạc. Không gửi tiền. Không hỏi han nửa câu.
Và hôm nay—khi Đại Bảo lên cơn động kinh, bệnh viện phát thông báo nguy cấp, dì Quế đã không còn gì để mất.
Vậy nên mới liều lĩnh lao vào buổi tiệc đông người kia, khóc lóc ăn vạ, chỉ để… có được một chút phản ứng từ bố tôi.
Nhưng tôi biết rất rõ:
Ông ta sẽ không quay lại đâu.
Với những thứ “vô dụng” trong mắt ông—dù là người hay vật—ông ta đều bỏ rơi không chút do dự.
Ông ấy sẽ không nghĩ đến cứu con.
Chỉ nghĩ đến… việc mình vừa được giải thoát.
23.
Buổi tiệc hôm nay vô cùng quan trọng với bố tôi.
Ông ta đã mất hàng tháng trời xoay xở đủ kiểu, mời rượu, lấy lòng, nịnh nọt khắp nơi… mới khiến vài ông chủ tỏ ý muốn hợp tác.
Vậy mà—chỉ vì một màn “đại náo tiệc cưới phiên bản bất động sản” của dì Quế—mọi thứ tan thành mây khói.
Bố tôi tức đến độ mặt mày tím tái, không nhịn được nữa mà tát mạnh một cái như trời giáng vào mặt dì Quế.
Âm thanh vang dội như sấm trong hội trường khiến mọi người im bặt.
Một trong số những ông chủ không ưa bố tôi từ lâu hừ lạnh, móc mỉa ngay tại chỗ:
“Ông Hứa, làm chuyện thất đức tuyệt đường con cháu như vậy, không sợ sau này chết không ai chôn à?”
Bố tôi ngẩng đầu—và lập tức thấy tôi đang đứng ở hàng đầu, nhấm nháp bánh kem, xem kịch với gương mặt đầy hứng thú.
Ông ta như vớ được phao cứu sinh, vội vàng túm lấy tôi khoe khoang như đang trưng bày huy chương:
“Ai bảo tôi tuyệt hậu?!
Đây là con gái tôi – Hứa Hiểu Cúc!
Nó học giỏi nhất lớp, còn vừa lọt top cuộc thi viết văn thiếu nhi toàn quốc đó!”
Vị giám đốc kia liếc tôi, mắt nheo lại đầy nghi hoặc:
“Ồ? Con gái ông lợi hại vậy sao?”
Tôi lập tức nở nụ cười thiên thần pha một chút ác quỷ, hồn nhiên đáp:
“Vâng ạ!
Lúc mới sáu tuổi, cháu đã dẫn cả làng đi bắt quả tang bố cháu ngoại tình rồi đó!”
…
Cục diện nổ tung.
Tiệc tan trong tiếng gào thét thất thanh của dì Quế, và vẻ mặt muốn độn thổ của bố tôi.
Vừa ra khỏi hội trường, ông ta đen mặt lại, nghiến răng hỏi tôi:
“Con còn coi tao là ba mày không?!”
Tôi cười lạnh, ánh mắt sắc như dao:
“Một năm trước, lúc con dẫn cả làng đi bắt gian, là lúc con đã không còn cha rồi.”
Câu nói ấy vang lên trong hội trường, như một cú đập thẳng vào mặt người đàn ông đang cố gồng giữ thể diện cuối cùng của mình.
Không khí lặng như tờ.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía bố tôi—như đang nhìn một gã đàn ông trơ trẽn đến phút chót.
Còn dì Quế?
Cô ta ngồi bệt dưới sàn, gào khóc đến khản giọng, son phấn lem nhem, nước mắt nước mũi tèm lem—trông chẳng khác gì một trò cười thê thảm.
Buổi tiệc kết thúc trong một màn lộn xộn chưa từng có, với bao nhiêu cơ hội làm ăn… bị đạp nát dưới chân của chính ông ta.
Trên đường về, tôi nắm tay mẹ, cảm nhận được bà khẽ siết chặt—ấm áp, kiên định, và không cần nói lời nào cũng đủ hiểu:
Từ nay, chỉ có hai mẹ con mình.
Nhưng thế là đủ rồi.