Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KtDRYGoTr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Sau khi chồng tôi – Trịnh Bình – qua đời, em chồng liên tục tìm đủ lý do ngăn không cho tôi đến gần thi thể anh.
“Chị dâu, anh em là chết đuối, xác bị ngâm nước lâu ngày nên sưng phù, biến dạng… Chị mà nhìn thấy chắc không chịu nổi đâu.”
Ngay cả bố mẹ chồng cũng khuyên tôi buông bỏ:
“Người đã mất thì không thể sống lại, con là chị dâu trưởng trong nhà, lúc này càng phải mạnh mẽ, lo chu toàn cho cả gia đình thay chồng con.”
Họ nói vậy, bảo là để người chết được yên lòng dưới suối vàng.
Nhưng khi nhìn vào từng gương mặt lạnh tanh, vô cảm của họ, tôi không hiểu sao lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, một luồng khí lạnh rợn người lan khắp da thịt.
Chồng tôi – Trịnh Bình – và em trai Trịnh An là hai anh em sinh đôi.
Từ nhỏ, bố mẹ chồng đã thiên vị anh Trịnh Bình – người điềm đạm, hiểu chuyện, còn Trịnh An – nghịch ngợm, bướng bỉnh – thì suốt ngày bị mắng chửi, đánh đập.
Sau này, Trịnh Bình thi đậu Đại học Giao thông, còn Trịnh An chỉ học được một trường trung cấp kỹ thuật.
Khi có chính sách “trí thức trẻ về vùng kinh tế mới”, bố mẹ chồng không hề đắn đo mà đẩy ngay Trịnh An đi thay thế.
Còn Trịnh Bình, họ đã sớm nhờ nhà mẹ đẻ tôi chạy vạy lo lót cho anh một suất làm ở Sở tỉnh – chỉ còn chờ giấy điều động là lên đường.
Nhưng đúng lúc quan trọng đó… Trịnh Bình lại “chết”.
Bố mẹ chồng – những người từng coi anh là báu vật trong lòng bàn tay – cũng chỉ khóc một đêm.
Ngay hôm sau, họ đã tha thứ cho Trịnh An – kẻ rủ rê Trịnh Bình đi bắt cá ven sông và gián tiếp khiến anh thiệt mạng.
Bố chồng thậm chí còn đích thân đến cơ quan xin xỏ, muốn để Trịnh An ở lại thành phố thay anh nhận công việc ở tỉnh.
Khi biết không thể đổi được, mẹ chồng lại ôm Trịnh An vừa khóc vừa gào, lo sợ con út chịu khổ ở quê nghèo.
Người ngoài thì bảo bố mẹ chồng thay đổi vì sợ mất thêm một đứa con nữa.
Chỉ riêng tôi là hiểu rõ:
Sự thay đổi đột ngột đó… chỉ có thể là vì người chết không phải là Trịnh Bình, mà là Trịnh An.
Để kiểm chứng linh cảm trong lòng mình,
Tôi quỳ rạp trước quan tài chồng, khóc đến đau đớn nghẹn ngào, không đứng dậy nổi.
Tôi kiên quyết đòi được tự tay thay quần áo mới cho chồng trước khi liệm.
Bố mẹ chồng và em chồng thì một mực phản đối, nhưng tôi nhất quyết ngăn không cho ai đưa chồng đi an táng.
Tôi tuyên bố trước mặt mọi người:
“Đây là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy anh ấy, không ai có quyền cản tôi!”
Người thân, bạn bè đến phụ lễ tang nhìn tôi đau khổ như vậy cũng không khỏi xúc động.
Họ liền đứng ra khuyên can, cản bố mẹ chồng và em chồng lại, nhờ thế tôi mới có cơ hội tiếp cận thi thể trong quan tài.
Dù xác bị ngâm nước nên có phần biến dạng, nhưng những vết thương chi chít trên ngực và lưng vẫn khiến tôi chấn động đến run rẩy.
Vết cũ chồng lên vết mới, rõ ràng không thể hình thành chỉ trong một ngày.
Ngay giây phút ấy, tôi hoàn toàn chắc chắn — người đang nằm trong quan tài không phải chồng tôi – Trịnh Bình, mà là Trịnh An – đứa em trai bị đánh đập, bị hành hạ từ nhỏ.
Hiểu ra rằng Trịnh Bình đã vì ai mà từ bỏ tiền đồ rộng mở, cam chịu thay Trịnh An về vùng kinh tế mới, một ngọn lửa vô danh trong lòng tôi bùng cháy dữ dội.
Tôi quay đầu, tát thẳng vào mặt Trịnh Bình – người vừa xông đến ngăn tôi lại.
“Đồ súc sinh!”
“Biết rõ nước lên mà còn kéo anh mày đi bắt cá, sao người chết không phải là mày?”
Tôi gào lên như hóa điên, vừa hét vừa xé áo hắn:
“Trả chồng lại cho tôi!
Mày đã hủy cả nửa đời còn lại của tao, mày không phải là người!”
Tôi vừa chửi, vừa đánh.
Ra tay không nương, chẳng mấy chốc mặt Trịnh Bình đã bê bết máu.
Bố mẹ chồng quýnh quáng muốn lao vào can ngăn, nhưng bị họ hàng giữ chặt lại:
“Vợ cả nhà anh cả khổ quá rồi, cho nó trút giận cũng phải thôi.”
“Đúng đấy! Chính Trịnh An hại chết anh mình, làm chị dâu chửi vài câu, đánh vài cái thì đã sao!”
2.
Bị tôi đánh tới tấp, Trịnh Bình bắt đầu nổi cáu, tức giận bật thốt lên:
“Trương Thục Hoa, cô điên rồi à?”
“Cô tưởng đây là nhà họ Trương của cô chắc? Làm loạn cũng phải có giới hạn chứ, cô định bày trò đến bao giờ hả?!”
Tôi vốn xuất thân ở Kinh thị, nhà ở khu trung tâm.
Hai năm trước, do công việc bố tôi được điều chuyển, cả gia đình mới chuyển đến thành phố này.
Tôi và Trịnh Bình là bạn học đại học. Sau khi tình cờ gặp lại, anh ta chủ động theo đuổi tôi ráo riết.
Bố mẹ tôi thấy anh ta có vẻ tử tế, cũng chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Trước khi cưới, dân bản xứ ai cũng nói Trịnh Bình số hưởng, vớ được cô tiểu thư con nhà quan chức thủ đô.
Lúc đầu, anh ta cũng hãnh diện lắm.
Nhưng sống chung lâu dần, anh ta lại bắt đầu khó chịu, cho rằng tôi kiêu kỳ, mang cái vẻ “trên cơ” của người thủ đô vào nhà.
Không ít lần, anh ta ném vào mặt tôi câu nói cay nghiệt:
“Phượng hoàng rụng lông còn không bằng con gà trụi lông!”
Lúc này bị tôi tát mấy cái, rốt cuộc cũng không nín nhịn nổi, buột miệng nói ra hết nỗi bất mãn trong lòng.
Thấy anh ta có vẻ muốn ra tay đánh trả, tôi lập tức chụp lấy cái lò than đốt giấy vàng mã bên cạnh, nghiêng người đập thẳng lên đầu anh ta:
“Trịnh An! Anh cả vừa mới chết mà mày đã không còn coi tao là chị dâu nữa rồi hả?”
“Đồ vô lương tâm! Mày hại chết chồng tao rồi, còn muốn đuổi tao ra khỏi nhà họ Trịnh nữa sao?!”
“Được! Không cần mày đuổi, tao tự đi!”
Một tiếng “Trịnh An” từ miệng tôi thốt ra, cuối cùng cũng khiến Trịnh Bình sực tỉnh đôi chút.
Anh ta không dám trừng mắt quát tháo nữa, lập tức đổi giọng, hạ mình làm ra vẻ ngoan ngoãn như Trịnh An thường ngày, lí nhí giải thích:
“Chị dâu… không phải em cố ý đâu. Lúc nãy bị chị đánh ngơ cả người, nói năng linh tinh thôi…”
Miệng thì nịnh nọt, nhưng ánh mắt anh ta vẫn ánh lên căm phẫn, độc địa – không hề giấu được.
Tôi tuyệt nhiên không cho anh ta bất cứ cơ hội nào, liền dõng dạc nói lớn trước mặt họ hàng:
“Đã vậy thì khỏi cần khách sáo. Nếu nhà họ Trịnh không dung nổi tôi nữa, tôi cũng chẳng cần ở lại làm phiền.”
“Mọi người hôm nay làm chứng cho tôi. Chờ chồng tôi được chôn cất xong, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây. Tuyệt đối không ăn bám, không dây dưa gì thêm!”
Thấy tôi quyết tâm rời khỏi nhà họ Trịnh, Trịnh Bình (giờ đang giả làm Trịnh An) cuống lên, định giơ tay kéo tôi lại.
Nhưng nhà mẹ đẻ tôi đâu phải dễ bắt nạt.
Mấy người anh họ từ bên ngoại xông đến, ba gạt hai đẩy đã đè anh ta xuống, khiến anh ta không thể nhúc nhích.
Đồ đạc của tôi cũng nhanh chóng được thu xếp gọn gàng, chỉ chờ quan tài chồng hạ huyệt xong là lập tức đưa tôi rời đi.
Bố mẹ chồng thấy vậy thì làm sao chịu nổi?
Dù Trịnh Bình giờ đội lốt Trịnh An tuyên bố sẽ đi vùng kinh tế mới làm thanh niên xung phong, nhưng một khi nó đi rồi, trong nhà sẽ chẳng còn lấy một người đàn ông trụ cột.
Hai ông bà đã già, cần có người chăm sóc. Hơn nữa, cả nước đang thiếu đói, tem phiếu lương thực của tôi là nguồn sống không thể thiếu trong gia đình này.
Thế là họ vội vã bước lên, không ngừng khuyên nhủ tôi đừng hành động bốc đồng.
Họ muốn tôi ở lại “thay chồng báo hiếu”, gánh vác trách nhiệm mà người đã khuất để lại.
Tôi lạnh lùng nhìn họ, chậm rãi đề nghị:
“Nếu đã cần người báo hiếu thay con trai, vậy để tôi đi thay Trịnh An về vùng kinh tế mới. Đổi lại, để cậu ta ở lại thành phố chăm sóc cha mẹ, làm tròn đạo hiếu thay anh mình.”
Hai ông bà nghe xong thì mắt sáng rỡ, vui mừng ra mặt.
Ai ngờ, người không đồng ý lại là chính con trai họ.
“Không được đâu!” – Trịnh Bình (đang đóng vai Trịnh An) sốt sắng phản đối –
“Tôi đã hứa với Yến Yến rồi, sẽ đi cùng cô ấy.”
“Yến Yến lần đầu xa nhà, nếu không có tôi ở bên, lỡ bị ai bắt nạt thì làm sao?”
“Chị dâu à, chị không thể ích kỷ như vậy. Chị không muốn chăm bố mẹ tôi, lại định đẩy trách nhiệm sang tôi à?”
“Anh cả mà biết chuyện dưới suối vàng chắc sẽ thất vọng về chị lắm đấy!”
Tôi suýt bật cười vì cái sự trơ trẽn đến không còn thuốc chữa của hắn.
“Trịnh An, mày chẳng phải vì mê mệt con Yến Yến nên mới hớn hở đòi đi vùng kinh tế mới với người ta sao?”
Lời tôi vừa dứt, ánh mắt xung quanh lập tức thay đổi – ai nấy đều như bừng tỉnh.
Mọi người bắt đầu bàn tán, lên án:
“Trời đất, vì một đứa con gái mà bỏ mặc cả cha mẹ già yếu à?”
“Hại chết anh ruột, giờ còn định bắt chị dâu đi báo hiếu thay? Đúng là không biết xấu hổ!”