Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1VneA8ayh8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3.

Ngay khoảnh khắc Giang Duy Sinh chọn người khác, tôi đã biết — giữa chúng tôi, sẽ chẳng còn cái gọi là “sau này” nữa.

Những ngày gần đây, tôi tìm mọi cách thu thập chứng cứ anh phản bội.

Vì vậy, khi anh nói sắp phải đi công tác, tôi hiểu: cơ hội của mình đã đến.

Lo lắng tôi mang thai lại ở nhà một mình, ngoài dì Trương quen thuộc, anh còn thuê thêm hai bảo mẫu theo ca để chăm sóc tôi chu đáo.

Anh nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng, tỉ mỉ dặn đi dặn lại họ về khẩu vị, thói quen ăn uống của tôi.

Tôi đứng yên lặng nhìn anh, trong khoảnh khắc có chút thất thần.

Giang Duy Sinh giờ đã ba mươi hai tuổi. So với thời thanh niên, gương mặt anh sau năm tháng mài giũa lại càng thêm chín chắn, từng đường nét toát ra sự trầm ổn và thu hút. Người đàn ông ấy… mang trong mình thứ khí chất của sự trưởng thành khiến người ta dễ dàng sa vào.

Anh nhận ra ánh nhìn của tôi, khẽ nhếch môi cười:

“Đứng đó làm gì thế?”

Ánh mắt anh lướt xuống đôi chân trần của tôi, sắc mặt thoáng thay đổi. Không nói không rằng, anh bước tới bế thốc tôi lên.

Cánh tay anh rắn chắc, bế tôi lên nhẹ nhàng như thể tôi không nặng bao nhiêu. Tôi tựa đầu vào ngực anh, nghe rõ nhịp tim trầm ổn và mạnh mẽ.

Anh cúi người đặt tôi xuống sofa, ánh mắt dừng lại nơi tôi, nghiêm khắc nhưng vẫn mang đầy thương xót:

“Em đang mang thai, phải biết quý lấy bản thân. Nếu cảm lạnh, em sẽ khổ lắm đấy.”

Dì Trương và hai cô bảo mẫu mới đứng bên cạnh bật cười:

“Vợ chồng son tình cảm thật đó.”

Tôi cong môi cười nhạt, khẽ đẩy anh ra:

“Chú ý hình tượng một chút.”

Tôi nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng rối ren như có sóng ngầm.

Giờ phút này, tôi không biết anh đối xử dịu dàng với tôi là vì còn yêu, hay chỉ đơn giản là tiếc nuối cho bao năm tình nghĩa, hoặc tệ hơn — là do cảm giác tội lỗi đang khiến anh cố gắng đóng cho tròn vai một người chồng mẫu mực.

Thật giả lẫn lộn, trắng đen nhập nhằng — cho đến giờ phút này, tôi vẫn chưa nhìn rõ được đâu là thật lòng, đâu là dối trá.

Giang Duy Sinh xoa nhẹ lên bụng tôi, dịu dàng nói:

“Ah Di, đợi anh về nhé.”

Tôi mỉm cười gật đầu.

Nhưng khi anh vừa lên máy bay, tôi đã lập tức rẽ xe đến trường học — nơi “người yêu nhỏ” của anh đang chờ đón con.

Tiếng chuông tan học vang lên, cổng trường ùn ùn học sinh đổ ra như dòng nước lũ.

Giữa dòng người ấy, tôi chỉ liếc qua một lần… đã nhận ra ngay người phụ nữ kia.

Tôi cố tình đứng ở lối đi bắt buộc phải ngang qua, quan sát cô ta nắm tay đứa trẻ bước lướt qua mặt mình.

Nhưng khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt ấy — tôi như bị sét đánh giữa trời quang.

Người phụ nữ đó… có gương mặt giống tôi đến bảy phần.

Chỉ khác ở chỗ — cô ta trông yếu đuối hơn, mảnh mai hơn… kiểu phụ nữ khiến đàn ông sinh ra bản năng muốn chở che.

Và điều khiến tôi không thể chấp nhận nhất — cô ta chính là Trợ lý Đặng Vi, người từng là thư ký riêng của Giang Duy Sinh.

Tôi siết chặt tay, gồng cứng người lại.

Có lẽ vì cảm nhận được ánh nhìn, Đặng Vi nghiêng đầu nhìn sang. Tôi cắn chặt môi, ánh mắt không rời khỏi cô ta.

Cô ta chỉ kéo con gái đi nhanh hơn, không dừng lại.

Tôi đã chuẩn bị kỹ, đội mũ rộng vành, đeo khẩu trang, nên dù cô ta từng gặp tôi, cũng không nhận ra.

Tôi quay lại xe, ngồi vào ghế lái, đầu óc trống rỗng.

Tôi nhớ lại năm đó — khi Đặng Vi mới được nhận làm trợ lý cho Giang Duy Sinh, cũng đúng vào năm thứ hai tôi và anh kết hôn.

Anh từng ghé sát tai tôi, cười nói:

“Cô bé trợ lý mới kia trông giống em lắm, làm anh cứ nhớ mãi về em lúc 22 tuổi.”

Khi ấy, chúng tôi vẫn còn đang trong những ngày mặn nồng, đồng cam cộng khổ, tin tưởng nhau đến tuyệt đối.

Tôi còn nửa đùa nửa thật hỏi anh:

“Liệu anh có như trong phim không… yêu luôn người giống hệt em?”

Giang Duy Sinh không một chút chần chừ, cúi xuống hôn tôi như muốn chặn luôn câu hỏi.

Đến khi buông ra, anh mới thủ thỉ:

“Em là người đã cùng anh vượt qua biết bao giông gió. Không ai có thể thay thế vị trí của em trong lòng anh.”

Rồi anh đặt tay tôi lên ngực mình — nhịp tim anh đập như ngựa hoang chạy trốn, dữ dội và đầy nhiệt huyết.

Nhưng giờ thì sao?

Người giống tôi… lại được anh giấu ở một nơi khác.

Còn tôi — bản gốc — lại đang ngồi đây, ôm bụng bầu, bị lừa dối bởi chính người từng thề hứa sẽ không ai thay thế được tôi.

Ánh mắt anh lúc ấy dịu dàng đến mức khiến tôi phải đỏ mặt.

“Ah Di, anh yêu em. Chỉ yêu mình em. Chưa từng – và sẽ không bao giờ – chia sẻ tình yêu đó cho bất kỳ ai khác, dù chỉ là một phần nhỏ.”

Anh không hề che giấu tình cảm, từng lời đều tha thiết như rót vào tim tôi:

“Dù hai người có giống nhau đến mấy… thì trong mắt anh, em vẫn là duy nhất. Không ai có thể thay thế.”

Tôi ngượng ngùng khẽ đấm nhẹ vào ngực anh, giọng trách yêu:

“Lớn đầu rồi mà còn nói mấy câu sến súa thế này à?”

Miệng thì nói vậy, nhưng môi tôi đã nở nụ cười rạng rỡ — bởi vì tôi tin anh.

Tin đến tận xương tuỷ. Tin rằng tình yêu đó là thật. Tin rằng tôi chính là một nửa duy nhất trong lòng anh.

Tôi ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế, mỉm cười… rồi bỗng dưng bật khóc.

Nụ cười vẫn còn trên môi, nhưng nước mắt đã thi nhau rơi xuống, không sao ngăn được.

Thì ra… lời hứa năm đó, đến cuối cùng… chỉ còn lại mình tôi nhớ.

4.

Tôi và Giang Duy Sinh là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ thuở bé.

Khi còn nhỏ, ba mẹ tôi ly hôn, mỗi người nhanh chóng lập gia đình mới. Không ai muốn nuôi tôi — trong mắt họ, tôi chỉ là một gánh nặng.

Cuối cùng, người duy nhất không nỡ quay lưng lại với tôi… là bà ngoại.

Bà đã từng cố khuyên mẹ tôi, nhưng mẹ không nghe, nhất quyết kết hôn với ba tôi. Sau đó, tình cảm giữa mẹ và bà cũng ngày càng nhạt nhòa.

Tôi từng ngây ngốc nghĩ, ngay cả bà ngoại… chắc cũng chán ghét đứa cháu như tôi rồi.

Cho đến khi tôi bị ba mẹ đá qua đá lại như quả bóng — bà, người đã tóc bạc da mồi, đã xuất hiện.

Lần đầu tiên, bà nắm tay tôi, dẫn tôi rời khỏi nơi gọi là “gia đình” đó.

Chính vì tổn thương từ gia đình, nên bà đã mất rất nhiều năm để chữa lành tôi — từ một đứa bé rụt rè, lầm lì, tôi dần trở thành một cô gái biết cười, biết mạnh mẽ.

Hồi ấy, trong làng có một cặp mẹ con rất đẹp dọn đến. Cả thôn xôn xao, đồn thổi không ngớt.

Mùa hè năm đó, ve sầu kêu inh ỏi trên cây, trời thì nóng như thiêu đốt.

Bà ngoại tôi bị ốm, tôi xin phép thím hàng xóm sang nhà bà ấy hái ít hạt sen trong đầm về nấu chè sen hạ nhiệt cho bà.

Nắng gắt đến nỗi tôi phải dùng lá sen kết thành một chiếc mũ che đầu, len lỏi trong đầm sen cao quá đầu để tìm những bông sen già.

Và… chính lúc đó, tôi gặp Giang Duy Sinh.

Tôi vẫn đang hì hục hái sen, thì nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ không xa — ấm áp và trong trẻo như gió hè lướt qua tai:

“Nhóc ơi, sen nhà em bán không?”

Tôi quay đầu lại, thấy bên vệ đường có một người phụ nữ trẻ rất xinh đẹp.

Trang điểm tỉ mỉ, quần áo gọn gàng sang trọng, tay trái cầm chiếc ô, tay phải kéo theo một chiếc vali.

Bên cạnh cô ấy còn có một cậu bé chừng bảy, tám tuổi.

Cậu nhóc ấy… đẹp đến mức chói mắt giữa đám trẻ con đen nhẻm vì nắng gió nơi làng quê.

Da trắng bật lên dưới ánh mặt trời, lặng lẽ đứng cạnh mẹ, không nói một lời.

Tôi lau vội mặt bằng mu bàn tay, không quan tâm đến lớp bùn đất dính trên da.

“Bán chứ, chị cứ trả bao nhiêu cũng được.”

Tôi chọn cái bông sen to nhất trong tay, đưa qua cho cô ấy, mặt vẫn còn lấm lem bùn đất. Theo phản xạ, tôi vội lau đi. Lúc đó, tôi thấy cậu bé bên cạnh mỉm cười rất khẽ.

Hôm đó, tôi kiếm được năm tệ. Tôi hí hửng mang tiền đưa cho thím hàng xóm, nhưng thím từ chối và bảo tôi hãy giữ lấy.

Về sau, tôi mới biết, cha của Giang Duy Sinh đã bỏ mẹ anh để cưới một tiểu thư nhà giàu.

Mẹ con họ bị đẩy khỏi thành phố, phải chuyển về sống ở vùng quê này.

Không có địa vị, không có đàn ông chống lưng, cuộc sống của mẹ con họ vô cùng chật vật.

Ngoại tôi nấu ăn rất giỏi, thỉnh thoảng vẫn bảo tôi mang một ít đồ ăn sang cho họ.

Bà nói:

“Phụ nữ một mình nuôi con không dễ dàng gì đâu.”

Tôi nhớ đến bà ngoại — sau khi ông mất sớm, bà đã một mình nuôi mẹ tôi lớn lên, không biết từng phải chịu bao nhiêu lời khinh khi, bao nhiêu ánh mắt ghẻ lạnh.

Có lẽ vì thế, bà mới động lòng khi thấy hoàn cảnh của họ.

Giang Duy Sinh là kiểu người ít nói, có phần lạnh lùng, nhưng luôn lịch sự và lễ phép.

Đôi lúc thấy tôi bị mấy đứa nhóc trong làng bắt nạt, cậu ấy cũng sẽ đến đuổi chúng đi. Dù đôi khi cả hai đứa chúng tôi đều bị đánh đến bầm mặt, nhưng vẫn không bỏ cuộc.

Chúng tôi dần trở nên thân thiết.

Đêm mùa hè, cả hai nằm trên đống rơm nhìn sao.

Khi một trong hai đứa buồn, người kia sẽ trèo lên cửa sổ để dỗ dành.

Chúng tôi đi học cùng nhau, làm bài cùng nhau, cùng xuống sông bắt cá, cùng làm đủ thứ chuyện điên rồ ngốc nghếch của tuổi thơ.

Rồi khi lớn hơn một chút, tình cảm nảy mầm, mọi thứ đến rất tự nhiên — chúng tôi yêu nhau.

Năm lớp 12, đúng vào giai đoạn ôn thi đại học căng thẳng nhất, tôi nhận được tin bà ngoại qua đời.

Sét đánh giữa trời quang.

Tôi gần như không thể tin nổi lời cô giáo nói.

Tôi xin nghỉ học, lập tức về nhà — để rồi thấy căn phòng trống hoác, không còn một bóng người.

Tôi ngã quỵ ngay trước cửa.

Khóc đến mức ngất lịm đi.

Nhiều năm không gặp, mẹ tôi vội vã trở về, lo liệu việc hỏa táng cho bà ngoại, rồi mang tro cốt bà chôn sau núi — nơi ông ngoại yên nghỉ.

Đó có lẽ là việc tử tế nhất mà mẹ từng làm trong đời.

Nhưng… tôi lại chẳng kịp nhìn bà lần cuối.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện.

Bên giường là Giang Duy Sinh — lúc nào cũng chỉnh chu sạch sẽ, nay lại lấm lem tả tơi hơn cả tôi.

Trên người anh vẫn còn mặc nguyên bộ đồng phục học sinh, đầu gục xuống cạnh giường mà ngủ thiếp đi.

Tôi khẽ động đậy ngón tay, anh lập tức giật mình tỉnh dậy.

Thấy tôi mở mắt, anh vui mừng đến mức nhào tới ôm chặt tôi:

“Ah Di, cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Em dọa chết anh rồi đó…”

Tôi cảm nhận rõ sự run rẩy nơi vòng tay anh, trong lời nói đầy lo sợ và nhẹ nhõm lẫn lộn.

Và rồi — tôi không kìm được nữa, nước mắt tuôn trào, tôi ôm lấy anh, bật khóc như một đứa trẻ:

“Giang Duy Sinh… em không còn nhà nữa rồi…”

Người thân yêu nhất đời tôi — bà ngoại — đã rời đi.

Đến cuối cùng, tôi lại quay về con số không, chỉ còn lại chính mình.

Tôi khóc ướt đẫm áo anh, vậy mà anh không hề tránh, cũng không đẩy tôi ra.

Chỉ nhẹ nhàng ôm chặt hơn, vỗ về mái tóc tôi:

“Không sao đâu, Ah Di. Bà ngoại vẫn luôn ở bên em. Anh cũng vậy. Em không bao giờ cô đơn cả.”

Ánh mắt anh lúc ấy chứa đầy yêu thương, đau xót… in sâu vào lòng tôi.

Tôi nghĩ — đời này, chắc là không thể yêu ai khác ngoài anh được nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương